Bà cụ    đến phương diện ,  nhớ đến bộ dáng  như đứt từng đoạn ruột   của hai đứa trẻ mà bảo: “Chắc chắn ,     hai đứa nhỏ nhà các bà  vang lắm,  giống đứa trẻ hơn hai cân tí nào.”
Cao Hồng Anh   lời  cũng  vui vẻ: “ , bác sĩ  tuy tụi nhỏ  đời sớm hơn vài ngày nhưng phát triển  , giống y như cha nó, từ nhỏ  khỏe .”
Bà cụ cũng  ngưỡng mộ, nhà họ Lục  cũng đủ lợi hại đấy, một  sinh tận ba đứa con trai,   nhà cửa náo nhiệt  bao, đổi  là ai mà chẳng ngưỡng mộ chứ,  mà   cha của đứa trẻ đó  còn  chê con , đúng là    .
Mà lúc , tên cha     của đám trẻ  đang rửa mặt,  khi rửa mặt xong   giặt áo một lúc,  đó mặc cái áo ướt nhẹp  thẳng đến văn phòng của Lục Quốc Đống ngủ một giấc, đợi khi tỉnh   gần bảy giờ tối .
Anh lập tức  dậy,   rửa mặt  đó mới đến phòng sinh,  ngờ  gặp  ba  Thẩm Văn tinh, Trịnh Duyệt và Lâm Tú Giai trong hành lang.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Văn Tinh   thấy Lục Thiệu Huy  hỏi: “Anh,   chị dâu  sinh  ?”
Lục Thiệu Huy gật đầu: “Ừm, sinh lúc trưa.”
Thẩm Văn Tinh  hỏi: “Lúc chị dâu sinh  các   ai thông báo cho em ? Nếu   gặp  chị Tú Giai thì em cũng   chị dâu sinh.”
Lục Thiệu Huy  bảo: “Nửa đêm  đẻ, cả ngày hôm nay bọn họ đều ở bệnh viện chứ   ngoài, cho nên  ai  thông báo  cả.”
Lâm Tú Giai nhớ  đó Diệp Bảo Châu chỉ    nhập viện, nào ngờ hôm nay  ủy viên Hồ của công hội  mới  cô  đẻ , cô   nhịn  mà bảo: “Cô  đẻ cũng nhanh quá, hôm nay lúc   ủy viên Hồ  còn tưởng   lộn chứ.”
Lúc , Lục Thiệu Huy mới   thế nào mà bọn họ   tin , hóa  là ủy viên Hồ : “Vẫn  đủ tháng, là sinh non, chúng  cũng  ngờ.”
“Chẳng trách.” Trịnh Duyệt  nhịn  mà nhíu mày: “Tụi nhỏ đều khỏe cả chứ, bé trai  là bé gái?”
Nhắc đến vấn đề , Lục Thiệu Huy  nhịn  mà thở dài: “Trai, ba đứa đều là con trai.”
Ba   cũng “á” một tiếng,  mà cả ba đều là con trai hết? Không  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-454.html.]
Ba đứa con trai cũng là tay cừ trong việc “dỡ nhà” đấy, Lâm Tú Giai và Trịnh Duyệt lặng lẽ túa mồ hôi trong lòng  Diệp Bảo Châu.
Chỉ  Thẩm Văn Tinh là đôi mắt sáng ngời, oa một tiếng: “Giỏi quá, hai tháng  em   thêm bốn đứa cháu !”
Lục Thiệu Huy  vẻ mặt của bọn họ, lai bảo: “Không  nữa,  dẫn    thêm Bảo Châu, bây giờ chắc cô  dậy .”
Lục Thiệu Huy dẫn bọn họ   phòng sinh.
Vừa , Lam Tú Giai   thấy Diệp Bảo Châu dựa nửa   đầu giường, cô búi tóc,  cúi đầu  đứa trẻ trong lòng, lộ  một đoạn gò má trắng trẻo, ánh sáng trong phòng   mờ ảo hắt lên  cô, giống như mạ lên một quầng sáng ấm áp.
Hình ảnh  dịu dàng,  an tĩnh,  ấm áp, khiến cho   nhịn  mà khóa chặt mắt  chằm chằm  đó.
Trịnh Duyệt sững sờ: “Sao  cảm thấy cô  càng ngày càng  thế nhỉ?”
Lâm Tú Giai cũng cảm thấy thế, giống như đột nhiên  thêm một loại cảm giác, là loại cảm giác   nên lời.
Thẩm Văn Tinh  nhướng mày,  hì hì bảo: “Đó là đương nhiên  ,  hào quang tình yêu của , ánh sáng tỏa    sẽ khác hẳn mà.”
Cô     lời ,  trong phòng cũng  thấy động tĩnh, Diệp Bảo Châu liếc mắt  qua, trông thấy bọn họ cũng theo bản năng  dậy, Lâm Tú Giai vội vàng  lên: “Vừa mới đẻ xong đừng cử động lung tung thế.”
Diệp Bảo Châu  ngủ cả buổi chiều, cảm giác tinh thần  hơn  nhiều , lúc  cũng nhân cơ hội  cử động  một chút, vì thế mới đưa con cho Hạ Thu Mai,  bảo: “Sao các cô  tới đây? Văn Tinh, em  đến trường ?”
Thẩm Văn Tinh  bảo: “Không , em  mới xin nghỉ .”
Diệp Bảo Châu hứng thú bảo: “Em  chăm chỉ học  đấy nhé, chị còn tính đợi   cất nhắc em lên  chiến hữu của ủy ban xưởng bọn chị nữa đấy.”
Thẩm Văn Tinh gật đầu: “Chị yên tâm, đợi thăm chị xong em sẽ lập tức tới trường học, chắc cũng chỉ tới muộn mười phút thôi.”
Tuy rằng Cao Hồng Anh cũng cảm thấy cô   nên xin nghỉ, nhưng  thấy cô  tới, trong lòng vẫn  vui sướng, dù  thì mối quan hệ của bọn họ bây giờ cũng là nhờ Diệp Bảo Châu từng bước kéo gần : “Ba đứa  ăn cơm , chỗ bọn  vẫn còn cơm canh  động tới .”