Cao Hồng Anh thấy  họ tới họ lui, lập tức  đầu nhíu mày : “Làm gì thế? Con nghẹn cơm ở họng  gì?”
Vừa dứt lời, hai   cũng đồng thời nâng mắt  .
Lục Thiệu Huy thấy bọn họ đều phát hiện   mới cố gắng nháy mắt với Diệp Bảo Châu,  hiệu   thể góp chút sức lực nhỏ bé: “Thật sự  , ...”
Anh còn   xong, miệng Diệp Bảo Châu  lập tức “úi” một tiếng, vẻ mặt đau đớn.
Hạ Thu Mai thấy cô như  thật sự cũng  đau lòng, trực tiếp bảo: “Bỏ  bỏ , để mai  thử .”
Diệp Bảo Châu   thẳng  dậy, qua một lúc cô chợt  một tiếng: “Hình như thông , Hằng Hằng giỏi quá.”
Lục Thiệu Huy: …
 là con trai ngoan, thật  khiến  thất vọng.
Hại  mất  cơ hội   hòa hợp với vợ.
…
Trong lòng Lục Thiệu Huy chua như giấm, chuyện giống như   đây đều là  , vợ  cũng vốn là của một   thôi, nhưng bây giờ thì  , thêm ba đứa nhỏ tới giành với , cuộc sống   của …
Ôi, bỏ ,  đừng nhắc đến chuyện  nữa.
Tuy rằng tiếc nuối vì   thể  một cơ hội  như  tiếp xúc với vợ, nhưng nể mặt hai thằng con  khiến vợ  chịu khổ cho nên đợi  khi hai  em tụi nhỏ ăn xong,  quyết định qua bế tụi nó, dự định hòa giải mối quan hệ cha con một chút.
Anh bế lão đại , đứa trẻ quá nhẹ cho nên   dám hành động gì mà chỉ  yên ở đó, cả  thẳng tắp, cánh tay cũng  dám cử động lớn,  khả năng là ăn no  cho nên đứa trẻ cũng  nể mặt,   cuối cùng cũng   nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-457.html.]
Có kinh nghiệm  đó,   Lục Thiệu Huy quyết định sẽ  chạm  mặt con,  bàn tay nhỏ tí hin của đứa bé nắm  thành quyền,   giơ tay tới sờ một cái.
Bàn tay nhỏ của đứa bé trơn mịn, còn trơn hơn cả da của vợ , xúc cảm mà bụng ngón tay truyền tới khiến  bộ sắt thép trong trái tim  đàn ông đều tan chảy thành chất lỏng, khóe miệng   nhịn  mà nhếch lên, thầm nghĩ,  mà đứa trẻ   là con trai .
Con  thật kỳ diệu, một hạt giống  từ từ lớn thành như thế.
Vợ  càng kỳ diệu hơn,  mà còn sinh  ba đứa y chang .
Anh khẽ  một tiếng, cũng nắm tay ,  đó nhẹ nhàng đụng  nắm tay nhỏ của em bé, thử tự giới thiệu bản : “Lục Cẩm Dương, chào con, cha là cha của con, Lục Thiệu Huy, hy vọng   chúng  hợp tác vui vẻ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu  thế bèn nâng mắt lên , thấy  đàn ông  giống như một thằng ngốc đụng quyền kết bái với con trai, cô  nhịn  mà bảo: “Anh  gì thế, nó cũng   hiểu  gì .”
Cao Hồng Anh thấy cách  bế  đúng, cũng  nhịn  mà bảo: “Con đặt xuống  , đừng để lát nữa   , cũng  dễ dỗ .”
Đương nhiên Lục Thiệu Huy  con   hiểu   nhưng bây giờ  chỉ   thôi,  khi  xong với Lục Cẩm Dương,  nhanh chóng đặt  xuống,  đầu sang  một màn cụng quyền kết bái với Lục Cẩm Hằng.
Hiển nhiên hai đứa nhỏ chẳng cho một phản ứng gì hết, nhưng Lục Thiệu Huy  đơn phương cho rằng ở phương diện hòa giải, ba cha con bọn họ  đạt đến sự thống nhất, bây giờ chỉ còn  mỗi lão tam thôi.
Lúc lão tam Lục Cẩm An  đời nhẹ hơn hai  trai một hơn, phổi phát triển cũng   đến , phỏng chừng sức khỏe  so  với hai  trai, bác sĩ  cho bé  trong lồng ấp ba ngày , đến khi  xem tình hình thế nào    .
Vì ngày mai Hạ Thu Mai còn    và bàn giao công việc cho nên buổi tối Diệp Bảo Châu kêu bà  về nhà  lo cho xong  chuyện  hãy tới, hôm nay Cao Hồng Anh cũng   từ sáng đến tối  cho nên tuy cùng Lục Thiệu Huy ở  canh đêm, nhưng  vẫn kêu bà  qua văn phòng ngủ, một   ở  phòng sinh là đủ.
Dù Cao Hồng Anh lo một  Lục Thiệu Huy  lo xuể nhưng hôm nay bà  thật sự   mệt, thầm nghĩ cứ ngủ đến nửa đêm  , nửa đêm   qua đây cùng canh đêm với Lục Thiệu Huy  .
Lúc , Lục Thiệu Lan  vặn bước  từ cửa phòng bệnh, trực tiếp : “Không  thì để con canh với  cho?”
Lần đầu tiên Diệp Bảo Châu  thấy cô  chủ động như  cũng sợ hết hồn, nhưng cô nào  cần Lục Thiệu Lan canh đêm  cho nên trực tiếp từ chối: “Buổi tối bọn nhỏ ồn lắm, ngày mai em còn   , sẽ  chịu  .”