Lâm Tú Giai trực tiếp theo Lục Thiệu Huy  gặp Diệp Bảo Châu và  rõ ràng tình hình với cô: “Quả thật là  một đồng chí nam tới, nhưng    do phó xưởng trưởng Quách tìm  mà là phía bên bí thư cấp  sắp xếp cho ,  thấy phó xưởng trưởng Quách cũng  bất đắc dĩ.”
Diệp Bảo Châu    mà, cô là  mà Quách Hữu Bình đề bạt lên, cũng     cống hiến,   khả năng chỉ rời   vài ngày mà ông   tìm  mới .
 nghĩ  cũng  thể hiểu , bản  cô thăng tiến khiến vài  bất mãn, mà   Quách Hữu Bình  là xưởng trưởng, vị trí bên cạnh xưởng trưởng chắc chắn cũng   nhiều  mong ước.
Tuy cô  sớm  trong  thời gian  sinh con ,  khả năng công việc sẽ   khác tới , nhưng   ngờ nhanh như thế, hơn nữa đối phương còn là  do bên bí thư sắp xếp.
Cô  nhíu mày,  Lâm Tú Giai: “Cô    là  thế nào ? Sẽ    là   của lãnh đạo bên  gì đấy chứ?”
Thời buổi  đều lưu hành kiểu cả nhà đều  việc trong công xưởng,  vài lãnh đạo thì  bộ gia đình đều ở trong xưởng, lãnh đạo cũng càng dễ nhét   hơn, cô   lo lắng  là một Tô Nguyên Thanh nữa.
Lâm Tú Giai lắc đầu: “Không , hình như là từ phân xưởng lên, là quản lý của phân xưởng nào đó, cụ thể thì  cũng  rõ,   là đồng chí nam nên  cũng  tiện   ngóng.”
Diệp Bảo Châu hít một , nếu thật sự là từ phân xưởng  lên  phỏng chừng vẫn  một chút bản lĩnh, khác với loại  như Tô Nguyên Thanh,   cũng  khả năng  một kình địch thật tới .
Đang nghĩ thì Lâm Tú Giai  chậm rãi bảo: “Mấy hôm nay   quan sát , hình như   thường xuyên xuống phân xưởng,  việc cũng ,  vẻ như phó xưởng trưởng Quách cũng   bất mãn gì cả, tuy cô là do ông  đề bạt lên nhưng nếu cứ tiếp tục như  thì    lo cho cô đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu cũng đang lo cho  đây , phụ nữ  dễ chịu thiệt ở chốn công sở, đẻ con xong trở về   nhiều chuyện đều   đổi, thậm chí còn  vài lãnh đạo sẽ cảm thấy bạn   con , lo bạn  chú ý đến công việc  mà sẽ cố tình đẩy bạn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-467.html.]
Đây chính là nguy cơ chốn công sở của nữ giới,  đây cô  từng thấy nhiều .
 bây giờ cô   chịu cái thiệt , đồ  đến tay, cô   khả năng chắp tay nhường cho  khác.
Cô hít một  thật sâu: “  ,  sẽ nghĩ cách.”
Lâm Tú Giai bảo: “Vậy cô  nghĩ   cách gì ?”
Diệp Bảo Châu nở nụ : “Cô nghĩ  là thần   mà một giây  thể nghĩ   cách?”
Lâm Tú Giai ồ một tiếng: “ cô cũng đừng lo lắng quá, phó xưởng trưởng Quách cũng  hề  sẽ để   thế chỗ cô, chỉ là tạm  thế mà thôi.”Người mới vẫn  giai đoạn dùng thử mà, Diệp Bảo Châu  Quách Hữu Bình chắc chắn sẽ  lập tức cho  đàn ông   thế vị trí của cô, nhưng đến khi  cô ở cữ xong về  về  việc, phỏng chừng  đó   định tại vị trí  luôn , và lỡ như Quách Hữu Bình cũng  tiện từ chối sẽ   khả năng điều cô đến chỗ khác, đến khi  cô cũng đúng là biến thành   rìa .
Cô  một tiếng: “  , cảm ơn cô  nhắc nhở .”
Lâm Tú Giai  xong chuyện,   em bé xong là  về, đợi cô   , Lục Thiệu Huy  Diệp Bảo Châu: “Hay là qua hai hôm nữa   hỏi thăm hộ em nhé?”Diệp Bảo Châu gật đầu,  địch   trăm trận trăm thắng, cô  tìm hiểu xem rốt cuộc năng lực của đồng chí nam  mạnh cỡ nào mới , nhưng cho dù  đàn ông   năng lực gì thì cô chắc chắn vẫn  cho Quách Hữu Bình và những  khác  cô thích hợp với vị trí  hơn đồng chí nam .
Về phần   thế nào thì   mới  thể ,  vẫn   tay từ sản phẩm thôi,  cơ bản phía bánh ngọt   còn gì  để  nữa,    cũng sẽ  thực dụng hơn bánh Chiffon lúc đầu là bao.
Cho nên cô  đổi một sản phẩm.
Chỉ là, loại đồ ăn vặt  quá mức phức tạp cho nên cô  nghĩ cho kỹ ,   thế nào mới  thể phổ biến nó khắp  thành phố giống như bánh Chiffon.