Trừ buổi tối   phiên chăm ba đứa trẻ  thì ban ngày cả ba đứa nhỏ đều ở bên cạnh Diệp Bảo Châu, Lục Thiệu Huy   lời   liếc mắt  ba thằng nhãi con  chiếm chỗ của ,  hừ một tiếng: “Sợ cái gì, đàn ông từ nhỏ  chịu khổ, cho tụi nó uống một tí sữa bột thì   , chảnh kiểu đấy     lấy  vợ!”
Diệp Bảo Châu  thế phụt , con còn   một tháng mà   nghĩ đến chuyện   lấy vợ cho nó , nghĩ cũng nhiều thật đấy: "Vậy còn lão tam thì ? Anh  lo cho thằng bé  ?"
 
Trong mấy hôm ở cữ , Lục Thiệu Huy cũng    mà cùng với hai  Hạ Thu Mai chăm con,  đó   lão đại tè cho một bãi,  đó lúc  tã cho lão nhị cũng  tè cho một   ướt đầy tay ,  cũng  buồn bực hết mấy ngày .
Thế  cũng thôi , dù  cũng  tè ,  vẫn  giặt tã cho thằng nhãi thối nữa chứ.
 An An   ngoan, hơn nữa  bé còn yếu hơn hai  trai một chút cho nên sữa  cũng  uống nhiều hơn hai  trai một chút, Lục Thiệu Huy cũng thương  bé  bé nhất.
Nghe   liếc mắt  An An  ho nhẹ một tiếng: “Con  hả, vẫn nên  đối xử bình đẳng, hôm nay  uống một nửa , ngày   sẽ kêu  nấu ít  cho em.”
Diệp Bảo Châu nhanh chóng đưa cái bát qua: “Được.”
Không uổng công gần đây cô ăn nhiều như thế, cân nặng của An An  từ từ tăng lên, ba đứa nhỏ cũng lớn dần từng ngày, ăn xong là ngủ, ngủ dậy là ăn, ngày nào cũng giống như thế, ngũ quan cũng dần nảy nở, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, hình như   giống Lục Thiệu Huy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng làn da vẫn còn nhăn nheo và đỏ hồng nhưng  ưa  hơn lúc  mới  đời ở bệnh viện quá nhiều , cho dù  tè  ,  ị  ,   trâu  ngựa giặt tã cho con thì Lục Thiệu Huy vẫn  nhịn  mà bế con lên thơm   hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-469.html.]
Lần , Diệp Bảo Châu   vui, thấy  đàn ông ngày nào cũng thơm con, cô bèn  với vẻ  đắn: “Trước đó    từng  sức khỏe của con yếu, dễ sinh bệnh,   tiếp xúc với quá nhiều , cũng đừng thơm tụi nhỏ suốt  ? Sao   tự thơm thế?”
Lục Thiệu Huy thấy bé đứa nhỏ lúc ngủ cái bụng nhỏ phập phồng lên xuống,   nhịn  mà thơm lên cái bụng nhỏ, ngửi thấy mùi sữa,  mới ngẩng đầu lên với vẻ hài lòng thỏa mãn: “Anh   cho nên mới  thơm  mặt tụi nó, còn nữa, cha thơm con trai    bình thường  ?
Diệp Bảo Châu trợn trắng mắt, tên đàn ông     nhớ lúc     với cô thế nào, cũng quá tiêu chuẩn kép : “Cho dù là ai, thơm ở  cũng như  hết, tóm  là   thơm.”
Lục Thiệu Huy  cô, đôi mắt đen láy lóe lên vẻ giảo hoạt: “Có   chuyện gì thì cứ nhắm  em ?”
Diệp Bảo Châu sững sờ,  đó lườm : “Không nhé, em thối c.h.ế.t  ,  thơm.”
Bây giờ trời nóng,  dễ đổ mồ hôi, Diệp Bảo Châu  tắm lắm, Lục Thiệu Huy cũng đồng ý nhưng hai  khác trong nhà   đồng ý, đặc biệt là Hạ Thu Mai kiên quyết phản đối chuyện cô  tắm, cho cô cầm khăn mặt lau   là vô cùng nhượng bộ .
Lục Thiệu Huy  ghé bỏ nhưng Diệp Bảo Châu  ghét bỏ chính , mỗi   hôn một cái còn khó hơn lên trời: “Em cố nhịn chút , qua vài ngày nữa là hết ở cữ .”
Diệp Bảo Châu gật đầu, ngày mai Lục Thiệu Huy còn    cho nên mấy ngày tiếp theo đây, ban ngày cô sẽ  chán, mỗi ngày ngoại trừ  chuyện với đám  Hạ Thu Mai một lúc  thì chính là  con, cũng may  khi chịu đựng vài ngày cuối cùng cũng hết ở cữ.
Cái hôm hết ở cữ đó, mới sáng sớm Cao Hồng Anh  tới,  với Diệp Bảo Châu là buổi chiều  nhà họ Cao  tới: “Người bên đại viện thì  gọi, nhưng phía bên nhà họ Cao còn   thì cũng  thích hợp.”
Nói xong, bà   bảo: “Cũng   nhiều  tới , chỉ   mợ và bà của Thiệu Huy thôi, những  khác đều  cho tới.”Diệp Bảo Châu cũng  phản đối, dù  nhà họ Cao cũng là nhà  đẻ của Cao Hồng Anh, tới thăm em bé cũng là chuyện quá đỗi bình thường, huống chi bây giờ  hết ở cữ, sức khỏe của ba đứa trẻ cũng  tồi cho nên cô cũng   gì cả.
Cao Hồng Anh  xong chuyện  đó trở về  , đợi bà   , Diệp Bảo Châu  với Hạ Thu Mai: “Mẹ ơi, hôm nay nấu thêm ít nước nóng nhé, con   tắm, tắm ba  mới .”