Cho nên Tô Nguyên Thanh  ,     Diệp Bảo Châu và bảo: “Bảo Châu, cô đừng để tâm đến mấy lời mà    , phó xưởng trưởng Quách cũng   gì cả.”
“ đó, nếu nhân sự  điều động thì chúng  chắc chắn đều  hết.”
Diệp Bảo Châu  Tô Nguyên Thanh đang vui khi thấy  gặp họa,  khiến cô khó xử mà thôi: “Không ,   với  vốn  mâu thuẫn,  mấy lời  cũng  bình thường thôi,  sẽ  để tâm đến .”
Mọi  cũng   cấp   ý gì, Diệp Bảo Châu chẳng qua chỉ xin nghỉ để đẻ con mà thôi, nếu chỉ là tạm  thế công việc của cô thì cũng  cần thiết  tuyển một  nữa tới, bây giờ  chỉ đột nhiên nhét thêm một đồng chí mới  mà còn  những việc mà  đây Diệp Bảo Châu từng , đây rõ ràng là…
 bây giờ thấy  trong cuộc  , bọn họ cũng   thảo luận về chuyện  nữa, tránh cho lát nữa lãnh đạo   vui.
Diệp Bảo Châu  sang văn phòng bên cạnh phát kẹo, đợi phát kẹo xong  về văn phòng bên , trông thấy Quách Hữu Bình và vị đồng chí mới  cũng  về.
Quách Hữu Bình  mới  văn phòng   Diệp Bảo Châu  về, bây giờ  thấy cô  , ông   dậy giới thiệu Triệu Bàng Hải với cô.
Diệp Bảo Châu  Triệu Bàng Hải, trông   trạc tầm ba mươi mấy tuổi, ăn mặc  giản dị, một bộ đồ màu xanh sẫm, đeo kính mắt,   vẻ ngoài   là một   việc thật, cho nên cô cũng chào hỏi một tiếng.
Triệu Bàng Hải vốn là  của phân xưởng, hiển nhiên cũng từng   đến Diệp Bảo Châu,    vài thành tích bởi  cũng  khách sáo đáp lời.
Quách Hữu Bình  Diệp Bảo Châu: “Hôm nay  cô   tới xưởng ,  hết ở cữ  ?”
Diệp Bảo Châu    gật đầu: “Vâng, ở cữ cũng lâu quá cho nên qua đây xem công xưởng thế nào, xem  thể  chút linh cảm nghĩ   sản phẩm mới gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-474.html.]
Quách Hữu Bình  thế chợt thở dài, Diệp Bảo Châu  thật sự quá  liều, mới hết ở cữ mà  tới đây, lúc nhàn rỗi cũng đang nghĩ đưa  sáng kiến cho nhà xưởng,  là lãnh đạo, đương nhiên ông   thích kiểu công nhân , cũng  đưa cô từng bước lên cao, nhưng bây giờ…
“Thế  .” Quách Hữu Bình  một tiếng,  đó  Triệu Bàng Hải ở bên cạnh: “Cậu tới chỗ xưởng trưởng Tiền lấy tài liệu sản phẩm mới của chúng  trong nửa năm  về giúp .”
Triệu Bàng Hải  Quách Hữu Bình  tránh  , đương nhiên,   cũng  Quách Hữu Bình   chuyện với Diệp Bảo Châu cho nên  thức thời mà lui  ngoài.
Đợi   , Diệp Bảo Châu mới  thẳng: “Lãnh đạo,  đột nhiên  tuyển đồng chí mới tới? Bây giờ công việc phía bên ông  nhiều,  bận ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bận cái con khỉ, Quách Hữu Bình thầm nghĩ, chẳng qua là xưởng trưởng Tiền sắp nghỉ hưu , phía bên bí thư cũng  sắp xếp  của   ủy ban xưởng cho nên mới xếp cho  từ phân xưởng lên đây, cài cắm bên cạnh ông  mà thôi.
Đều  bí thư quản , xưởng trưởng và phó xưởng trưởng quản sản xuất, nhưng nếu tùy tiện cất nhắc  lên  bọn họ vẫn  nhúng tay  một chút, cái đám khốn nạn đó hiểu sản xuất cái con khỉ.
Ông  vô cùng bất mãn, nhưng  chẳng  cách nào cả, cũng  thể biểu hiện  bản  quá bất mãn  gì, bằng  cái vị trí xưởng trưởng dự   của ông  cũng   định nữa.
Bản  ông  cũng  hài lòng, Diệp Bảo Châu thông minh như thế chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến gì đó cho nên mới hỏi như .
Quách Hữu Bình cũng  phí lời nữa mà  thẳng: “Ngược  cũng  bận gì cả, chỉ là Tiểu Triệu là  do bên bí thư sắp xếp ,  việc cũng ,  cũng  tiện từ chối, chẳng qua   chỉ tạm thời  thế công việc của cô thôi, đợi cô ở cữ xong về đây ,  sẽ từ từ phân chia công việc cho hai  các cô.”
Nói xong, ông   bổ sung: “Cho nên cô cứ yên tâm ở cữ , đợi hết ở cữ về  , chúng   bàn đến chuyện công việc .”
Diệp Bảo Châu   cũng  tuyển    là ý của Quách Hữu Bình, nhưng bản  Quách Hữu Bình chắc hẳn cũng  thể tự  quyết định , bằng  đợi cô về  nên là trực tiếp cho Triệu Bàng Hải  mà    là từ từ sắp xếp công việc cho hai  bọn họ.Tóm  là vị trí  của cô vẫn bấp bênh lắm.