Bàn chân bé xíu đạp thẳng lên mặt, hề đau tí nào, nhưng khiến đàn ông giật nảy , lập tức thẳng dậy, đôi mắt đen láy trợn tròn, Diệp Bảo Châu: “Có ý gì ? Có thằng nhỏ thể hiểu lời đó?”
Diệp Bảo Châu “phụt” một tiếng: “Chắc chắn là , chiếm đồ của , chắc chắn vui lòng , cho nên ngủ sớm một tí .”
Lục Thiệu Huy tin cô mới lạ, đứa bé hơn một tháng tuổi thì cái gì, lúc ý tên lên lên dây cung , sang cô với vẻ chờ mong: “Em cho mà, một tí thôi, em còn dùng đồ của nữa là nó sẽ rỉ sắt mất."
Diệp Bảo Châu: ...
Người đàn ông nhân cơ hội bảo: “Còn nữa, sắp thắt ống dẫn tinh , đến khi chắc chắn nghỉ ngơi cho sức, , hơn nửa năm liền ăn thịt, cả gầy rộc !”
Vừa như Diệp Bảo Châu quả thật cảm thấy đáng thương, nhưng chỉ sướng chứ cô thì thể sướng, vì thế cô cũng ưỡn thẳng : “Vậy em còn đẻ ba đứa con thì , vất vả bao nhiêu, em cũng than với ai .”
Lục Thiệu Huy lời lập tức nghẹn họng, lời của cô sai, vất vả bao nhiêu cũng thể vất vả bằng cô ? Cô đẻ những ba đứa con cơ mà!
Bỏ , nhịn tiếp , đợi qua hai tháng nữa, cũng thắt ống dẫn tinh , đến khi mần hết một ngày một đêm mới !
Trên giường, đất, ghế, bên ngoài, tất cả đều thử.
Khà khà!
Sau khi tự thôi miên , một tối Lục Thiệu Huy ngủ ngon, sáng hôm với ủy viên Hồ xin nghỉ, đó cùng đám Diệp Bảo Châu dẫn con trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra.
Cao Hồng Anh cũng tới và đợi bọn họ ở cổng bệnh viện, hôm nay bọn họ lấy hai , một khoa sản và một khoa sơ sinh, bọn họ cũng lấy cho nên đến phòng khám vẫn đông, tất cả túm tụm một chỗ nhốn nháo ồn ào vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-480.html.]
Lúc hiếm xe đẩy, một đám thấy bọn họ kèm theo ba cái xe đẩy, trong xe em bé, ba đứa bé hình như mặc quần áo giống y chang cũng lập tức vây tới.
Ba bé trai mặc quần áo màu vàng nhạt nhỏ, đứa nào cũng bé tí hin, đều yên tĩnh ngủ bên trong xe, khi vây tới, hình như cảnh sắc náo nhiệt bên ngoài thu hút mà chúng nhanh chóng mở mắt , đôi mắt đó to đen láy long lanh nước, sáng như ánh trời .
Hôm nay tới đây đều để kiểm tra cho con, bọn họ cũng con của , nhưng bọn họ bao giờ từng thấy đứa bé nào ưa như thế, dường như khiến thể nào dời tầm mắt , miệng cũng vô thức khen ngợi...
“Trời ơi, tụi nhỏ lớn lên giống như , còn mặc quần áo như nữa chứ?”
“Cái còn cần nữa , là sinh ba , lớn lên thật quá, mắt hai mí, gương mặt còn sáng như .”
“Mắt to thật đấy, mũi cũng thẳng nữa, cô cái miệng nhỏ xem, còn hồng như nữa chứ, trông cứ như tô son .”
“Hình như đều là con trai thì ?”
Nghe khen em bé lớn lên ưa , trong lòng Cao Hồng Anh như rót mật , bà cũng đáp lời: “, là sinh ba, ba bé trai.”
Rồi, trâu bfo quá, một thai sinh ba đứa, còn cả ba đứa đều là con trai, là con gái nhà ai đẻ như , vì thế đồng loạt đầu qua tìm cha của em bé, đó một cái nhận ngay đôi nam nữ trẻ tuổi bên cạnh chắc chắn chính là cha của đứa trẻ.
Người đàn ông dáng cao lớn, ngũ quan tuấn tú, ở nơi đó tự thành một phong cảnh riêng, mà cô gái đang mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, màu sắc na ná với của đám trẻ, chân một đôi giày trắng nhỏ, mái tóc buộc tùy tiện, vài sợi rũ xuống tự nhiên, cách ăn mặc trẻ trông giống một cô gái kết hôn, nào giống một phụ nữ mới đẻ ba đứa con xong ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng chẳng trách bọn trẻ lớn lên như thế, hóa cha lớn lên cũng .
Diệp Bảo Châu nhiều chằm chằm như xem khỉ như cũng hổ, chẳng qua thế cũng bình thường thôi, dù cũng nhiều từng thấy sinh ba bao giờ, nếu đây để cô thấy thai ba chắc chắn cũng sẽ thêm vài cái cho nên cũng chỉ nở nụ với bọn họ.