Lục Thiệu Huy bế cô  hai bước về phía bức tường,  đó đè cô lên bức tường, khóe miệng mang theo nụ   xa: “Em đừng kêu để hai  bọn họ  thấy là .”
Diệp Bảo Châu  định há miệng  loại chuyện     thể khống chế bản   chứ, nhưng môi của  đàn ông  chặn  mất .
Nước chảy róc rách hết thùng  nối tiếp thùng khác, chỗ  là tầng hai, lúc  vẫn  đến giờ ngủ, ngoại trừ tiếng côn trùng trong đêm và tiếng nước  thì Diệp Bảo Châu còn  thấy tiếng   qua   và đối thoại ở  tầng, những âm thanh đó  nhẹ  to, kèm theo với đó, tiếng hít thở của  đàn ông cũng lúc nặng lúc nhẹ.
Các loại âm thanh hỗn tạp kéo dài  ngừng nghỉ,  đàn ông cũng  dừng ,    qua bao lâu, Diệp Bảo Châu chỉ cảm thấy   càng tắm càng nóng, cô cảm giác  đàn ông   điểm kết thúc,  cũng  sắp mệt  c.h.ế.t .
Vừa  Hạ Thu Mai  Diệp Bảo Châu nhét cho ba đứa trẻ,  khi chơi với tụi trẻ xong,  cho bọn nhỏ uống sữa, vỗ cho xuôi, kết quả  mà Diệp Bảo Châu vẫn   ngoài, bà  bối rối một lúc,   đồng hồ treo tường  hỏi Lưu Xuân Hoa: “Con bé  đó hơn nửa tiếng   nhỉ?”
Lưu Xuân Hoa đang bế em bé và  radio, cũng  để ý Diệp Bảo Châu  tắm từ khi nào nữa: “  , hình như cũng lâu lắm .”
Hạ Thu Mai nhíu mày, đặt đứa trẻ xuống    ngoài, cũng chẳng thấy Lục Thiệu Huy  mà trong nhà vệ sinh thì vẫn luôn truyền tới tiếng nước chảy “róc rách.”
Bà  nhíu mày, trực tiếp  qua gõ cửa, bảo: “Bảo Châu, con lề mề  gì trong đó thế, tắm thôi mà  lâu quá , đừng  tắm lâu như thế, cẩn thận  cảm.”
Cô gái trong phòng tắm  gọi tên, lúc  hai tay đang chống lên cái gương  tường, bất thình lình   lời  cả  lập tức rùng  một cái, một cái rùng   của cô  chấm dứt tất cả, tay của cô cũng trượt xuống suýt chút nữa thì ngã, cũng may mà  đàn ông ở phía  ôm  cô.
Cô  gượng  dậy,   trong gương mướt mát mồ hôi như  mới trải qua một trận chiến đấu sinh tử , cô kiềm chế tiếng thở   gấp, vội bảo: “Con sắp tắm xong , lát nữa  ngay.”
Bên trong vẫn đang mở vòi nước, tiếng nước róc rách  che  tất cả cho nên Hạ Thu Mai cũng   thấy bên trong  gì khác thường, chỉ bảo: “Thiệu Huy   ,  lâu như  vẫn  về, con trai nó sắp ngủ   kìa.”
Người đàn ông cao lớn thẳng tắp, xuyên qua cái gương đối diện với , Diệp Bảo Châu  thể  thấy gương mặt đó của , chỉ thấy  nhếch khóe miệng, lộ  nụ  giảo hoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-485.html.]
Rất nhanh, giống như cố ý ,  giữ eo cô, Diệp Bảo Châu  suýt chút nữa thì kêu lên, cô  đầu trừng mắt   đàn ông với vẻ dữ tợn,  đó cố kiềm chế  thở: “Không,   ạ, con tắm  .”
Hạ Thu Mai còn   gì thì Lưu Xuân Hoa cũng bế em bé   khỏi phòng: “Vừa       lấy nước cho Bảo Châu  ?”
Hạ Thu Mai cũng nhớ   Diệp Bảo Châu kêu   lấy nước: “Ai , cũng   là chạy   ,  sắp chín giờ , ngày mai còn    nữa chứ.”
Lưu Xuân Hoa: “Thôi kệ , lát nữa là tự về thôi  mà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng bước chân  càng ngày càng xa, lúc  Diệp Bảo Châu mới thở phào một  nhẹ nhõm, ngẩng đầu   đàn ông trong gương, khiển trách: “Anh con ngây  đó  gì, còn  mau rút , em   ngoài nữa.”
Lục Thiệu Huy  gương mặt tràn đầy vẻ chật vật của cô gái trong gương, chợt  một tiếng,  đó đỡ cô dậy, cắn nhẹ lên gáy cô,  dán sát bên tai cô khẽ , bảo: “Anh vẫn  ăn no.”
Diệp Bảo Châu theo bản năng ưỡn thẳng ,  đó  đầu, nghiến răng lườm : “Thế thì chịu đói !”
Lục Thiệu Huy  hài lòng với tình hình chiến đấu tối nay vì  đủ sướng,   nhiều hơn thế nhưng  ngại vì bên ngoài còn  , cũng  thể   động tĩnh quá lớn, giống như lúc đầu  dự định lên chiến trường đại sát tứ phương kết quả phát hiện  chỉ  thể gãi  đúng chỗ ngứa.
Chẳng qua cũng may cuối cùng cũng  thể giải phóng một , hóa giải cơn đói khát của  một chút.
...
Ngày hôm , Diệp Bảo Châu dậy từ  sớm,  khi cho con b.ú xong  xách hàng mẫu và một xấp tư liệu dày mà   chuẩn  từ   .
Cô đến văn phòng, một đám    thấy cô  hỏi: “Bảo Châu, kỷ nghỉ đẻ của cô kết thúc  ?”