Vừa dứt lời, Quách Hữu Bình  trực tiếp lạnh nhạt : “Vậy cũng  chắc , trong thời gian ở cữ, Tiểu Diệp cũng  hề nhàn rỗi,    cũng  ăn thử hai hàng mẫu của cô , một đám  trong văn phòng ủy ban xưởng chúng  cũng  thử hết cả .”
Ủy viên Trần cũng bảo: “, họ đều ăn cả ,   đồ còn đặt  mặt bàn của  nhưng  vẫn  kịp ăn.”
Tô Nguyên Thanh lập tức nghẹn họng,  ngờ trong thời gian ở cữ mà Diệp Bảo Châu vẫn còn lòng    sản phẩm mới nữa, thế là   lẩm bẩm một câu: “Ờ, nhưng hai cái cũng  nhiều gì.”
Diệp Bảo Châu   , trong lòng  lạnh một tiếng,  đó mới đáp: “Ai   chỉ  mỗi hai cái?”
Tim Tô Nguyên Thanh  đau nữa ,    siết nắm tay , nhanh chóng bảo: “Vậy cô  mấy cái mang  đây chia sẻ , bây giờ chúng  đang đợi đồ của cô đấy.”
Diệp Bảo Châu lườm  , lạnh lùng đáp: “Vậy  đừng   leo nữa,   việc gì thì đừng ảnh hưởng đến  khác  chuyện.”
Tô Nguyên Thanh: ...
Mẹ nó chứ,  mà ả đàn bà   dám  khó   ngay  mặt   như .
Lúc  Tiền Nghĩa cũng lập tức bảo: “Được , Tiểu Diệp, cô mau  .”
Lúc , Diệp Bảo Châu mới thu tầm  ,      thẳng: “Trong thời gian ở cữ   nghĩ đến tám sản phẩm bánh ngọt mới,  hai loại   tự   hàng mẫu,    phát cho các đồng chí trong văn phòng ăn thử,  cảm thấy chắc hẳn   vấn đề gì quá lớn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-489.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, văn phòng lập tức yên tĩnh , trong ánh mắt    Diệp Bảo Châu đều mang theo ánh sáng, đặc biệt là ủy viên Trần, ông  trừng to mắt: “Cô nghĩ  tám loại lận á?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “, chẳng qua  vẫn   thời gian chỉnh lý tài liệu.”
Điền Kiến Binh  ha ha, Diệp Bảo Châu  đúng là một nhân tài, trong hai tháng một  cô   thể gánh cả một đội nghiên cứu phát triển: “Tốt quá , bây giờ cô cũng   , trở về cô sắp xếp tài liệu  giao cho Tiểu Trần , để bọn họ nghiên cứu  .”
Nói , ông      và cao giọng bảo: “Ở phương diện , đồng chí Tiểu Diệp vẫn luôn   ,  hy vọng   cũng  thể tiến bộ một chút, lúc nhàn rỗi cũng nên động não nhiều thêm, dù  thì   nhà xưởng vẫn cần  dựa    mà.”
Tô Nguyên Thanh  thế trong lòng giống như  nhét một đám bông, đưa  khái niệm sản phẩm mới  gì  mà  khen, chuyện     vẫn cẩn tổ nghiên cứu phát triển tới   , thật  công lao đều là của tổ nghiên cứu phát triển chứ Diệp Bảo Châu cũng chỉ là hưởng sái mà thôi.
Anh  tức  chịu , nhưng trong cuộc họp cũng  tiện thể hiện quá nhiều, chỉ đành  Diệp Bảo Châu và  bảo: “, chúng  nên học hỏi Tiểu Diệp, tám mẫu bánh ngọt mới   vẻ  nhiều đấy, nhưng chúng      vẫn là mấy thứ , cũng   sức cạnh tranh gì,  nhất vẫn   sản phẩm mới, đúng chứ?”
Mọi    lời  cũng cảm thấy  lý, bánh Chiffon   ,    nhiều sản phẩm đều là hợp chất diễn sinh của nó, nếu  thể   một thứ  thể khiến tất cả   đón nhận như bánh Chiffon thì mới gọi là sản phẩm mới chân chính.
Ánh mắt của   vô thức  về phía Diệp Bảo Châu, cô cũng  một tiếng: “Lời của trợ lý Tô cũng     lý, chúng      cũng  là bánh ngọt và bánh quy, quả thật  thể  là sáng tạo cái mới , cho nên ngoại trừ tám sản phẩm mới ,  cũng  nghiên cứu  một mẫu sản phẩm   mới, là thứ mà nhà xưởng chúng  và Vạn Phúc đều  từng  bao giờ.”
Vừa   là mẫu sản phẩm   mới, Điền Kiến Binh  nôn nóng hỏi: “Là thứ gì ? Bây giờ cô  mang tài liệu tới , cầm qua đây cho chúng  xem thử .”
Diệp Bảo Châu  thế vẻ mặt  sững ,  đó mới  bảo: “Không , hai hôm nay quá bận nên vẫn  sắp xếp  văn kiện, chẳng qua   mang hàng mẫu tới văn phòng, nếu các ông  ngại thì bây giờ  sẽ về phòng lấy đồ qua đây thử.”
Chuyện  Diệp Bảo Châu vẫn   với Quách Hữu Bình nên ông  cũng   cô còn nghiên cứu  sản phẩm   mới gì, cũng vội vàng bảo: “Được,  cô mau  .”