Bây giờ Quách Hữu Bình  thấy bản mặt đen như đ.í.t nồi  của Điền Kiến Binh là   sự việc   , ông  lập tức bảo: “Bí thư Điền, Tiểu Diệp  mới   , chuyện về mặt công tác  là cứ xem tình hình thế nào , qua vài ngày nữa chúng   từ từ phân phối .”
Điền Kiến Binh  Quách Hữu Bình  về phía Diệp Bảo Châu nhưng bây giờ ông   nhắc tới chuyện  , Diệp Bảo Châu cũng  hỏi,  chắc chắn  thể chỉ trả lời qua loa vài câu cho xong chuyện : “Không , ông cứ để Tiểu Diệp .”
Diệp Bảo Châu  ông , cũng thẳng thắn bảo: “Bí thư Điền,  cảm thấy   thể đảm nhiệm phần công việc  cho nên cũng   ý định đổi sang công việc khác.”
Bị Diệp Bảo Châu phản bác liên tục ngay  mặt   khiến lửa giận trong lòng Điền Kiến Binh bốc lên dữ dội, ông  là lãnh đạo  cô là lãnh đạo đây? Hay là   theo sự sắp xếp? Thái độ còn cứng rắn như ?
Ông  thầm hừ lạnh một tiếng, mím môi bảo: “Phần công việc  cô    suốt hai tháng liền , bây giờ Tiểu Triệu đang   ,  cần thiết  hai  cùng  , nếu cô  hài lòng đối với sự sắp xếp công việc của   đợi  khi cô  xong tài liệu giao cho bộ phận nghiên cứu phát triển thì cứ về nhà từ từ chăm con  , đợi  vị trí thích hợp thì cô  tới  !”
Lời   dứt, một đám  trong văn phòng lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh, Điền Kinh Binh  thế là  ý gì? Từ các phương diện mà  là  Diệp Bảo Châu nghỉ phép chăm con, nhưng  thực tế là  biến tướng đuổi cô  ?
Diệp Bảo Châu    cống hiến  lớn đối với nhà xưởng, cho dù   đến bộ phận nghiên cứu phát triển thì cũng  đến mức  cho nghỉ phép chứ? Loại hành động qua cầu rút ván  cũng thật quá đáng quá  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-493.html.]
Lúc , Tô Nguyên Thanh mới lấy  bình tĩnh, trong lòng   mừng rỡ như điên, Diệp Bảo Châu ơi là Diệp Bảo Châu, cho cô c.h.é.m gió ,  mà  dám đối đầu với lãnh đạo? Thật sự nghĩ  là ông to bà lớn ,   thì cô xong đời  nhé!
Anh  đang định mở miệng nhưng   Quách Hữu Bình giành , sắc mặt của Quách Hữu Bình   đổi,  sang Điền Kiến Binh: “Bí thư Điền, thế   , xưởng chúng  vẫn còn  nhiều việc cần    nữa,    khả năng cho Tiểu Diệp nghỉ lâu như  , còn nữa, cô  cũng  mới nghỉ một kỳ dài xong, còn nghỉ tiếp thật  thích hợp.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Hải Thuận cũng bảo: “ , bí thư Điền, bây giờ  là tháng chín , tầm  năm ngoái chúng  sắp cho  sản phẩm mới, đang là lúc cần , Tiểu Diệp cũng vẫn luôn  việc  ,  cần thiết  nghỉ phép,  khả năng là sự việc xảy  quá đột ngột cho nên cô  nhất thời vẫn   cách nào chấp nhận thôi.”
Điền Kiến Binh cũng   cho Diệp Bảo Châu nghỉ phép nhưng cô  chịu , hơn nữa  việc chung với ủy viên Trần cũng   là bạc đãi cô , tiền lương gì đó cũng   đổi cơ mà: “Là   cho cô  nghỉ ? Là bản  cô     việc,    thể  thế nào ? Lẽ nào chỉ một chức trợ lý còn cần đến hai   nữa ?”
Ủy viên Trần cũng  thích Diệp Bảo Châu, dù  thì về phương diện nghiên cứu phát triển , cô  giúp bộ phận nghiên cứu phát triển bọn họ một việc lớn cho nên cũng  chuyện  cô: “Hay là tạm thời cho hai   , Tiểu Diệp  giúp bộ phận nghiên cứu phát triển chúng  cũng  giúp ở chỗ phó xưởng trưởng Quách, Triệu Bàng Hải cũng  theo phân xưởng xử lý  giúp xử lý chuyện công việc ở chỗ phó xưởng trưởng Quách.”
Quách Hữu Bình vốn cảm thấy Triệu Bàng Hải  nên  đưa đến bên cạnh  nhưng bây giờ  cũng   đề bạt lên , ông  cũng   cách nào khác, chỉ đành bảo: “ cảm thấy cách của ủy viên Trần cũng  đấy.”
Nói xong, ông   Diệp Bảo Châu, hy vọng cô mềm mỏng một chút: “Tiểu Diệp, cô cảm thấy thế nào?”
Diệp Bảo Châu  bọn họ đang  chuyện giúp  nhưng đây     vấn đề sắp xếp công việc, mà là Điền Kiến Binh  gạt cô sang một bên, Tiền Nghĩa sắp nghỉ hưu , sắp tới cũng sẽ  một phó xưởng trưởng mới lên, nếu Điền Kiến Binh thật sự   cho cô thì  cần  điều cô   gì, mà là trực tiếp đợi phó xưởng trưởng mới tới, sẽ điều Triệu Bàng Hải đến bên cạnh phó xưởng trưởng mới .