Lục Thiệu Huy thấy cô vẫn còn lòng  mà ,  nhịn  mới bảo: “Em còn   nữa,   lúc em họp cũng nên tìm  gọi  tới chứ, ngược    hỏi bí thư Điền  ý gì? Sao  tùy tiện đối xử với công nhân trong xưởng như thế?”
Vừa  Diệp Bảo Châu tức tối lắm nhưng bây giờ cô cũng coi như  bình tĩnh  , năng lực  việc của cá nhân cô cũng  kém,  đến  cũng  sợ,  nhất thiết cứ  liều c.h.ế.t ở Dân Phúc.
Cô nhướng mày bảo: “Gọi  tới  gì, để  đánh  một trận với ông  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Thiệu Huy trầm giọng đáp: “Đánh thì   khả năng , nhưng em đừng quên chồng em đang  gì, bọn  là  của công hội, công hội chuyên  giải quyết vấn đề của công nhân, nhà xưởng bất công với em, chuyện  bọn   quản, huống chi công hội bọn  cũng chẳng sợ ông .”
Công hội bọn họ  thuộc quyền quản lý của nhà xưởng,  lưng công hội chính là công hội thành phố và công hội tỉnh.
Đôi mắt của Diệp Bảo Châu cong   : “Thôi bỏ , là tự em đề nghị xin từ chức đấy, cho dù các   thật sự giúp em tranh thủ  thì cũng vô dụng cả thôi, phía  em vẫn còn một đống kế hoạch sản phẩm mới nữa, phỏng chừng Điền Kiến Binh cũng sẽ  ủng hộ em , thế   gì khác với trói tay chân em ?”
Bây giờ cũng    , tuy rằng Dân Phúc chỉ là một xưởng nhỏ nhưng cũng là xí nghiệp quốc doanh,    bên  ủng hộ cô thì cho dù cô  nhiều ý tưởng đến  cũng  thể thực hiện .
Lục Thiệu Huy hít một  thật mạnh,  cô: “Vậy em thật sự  nghĩ kỹ  ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Em  nộp đơn xin từ chức , đồ cũng  thu dọn xong, chắc chắn là   , cũng  thể tự vả mặt   chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-499.html.]
Lục Thiệu Huy mím môi, cầm lấy đồ trong tay cô: ‘Được, chúng  về nhà  hãy  .”
Về đến nhà, Diệp Bảo Châu  chuyện  từ chức cho Hạ Thu Mai , cũng bớt cho bà  đến khi      gì từ miệng  khác. Trước đó Hạ Thu Mai cũng   Diệp Bảo Châu nhắc đến chuyện  khả năng sẽ   thế, bây giờ   tiền căn hậu quả của việc cô xin từ chức, bà  cũng tức  c.h.ế.t một lúc lâu, trực tiếp chửi tên lãnh đạo ở Dân Phúc  một trận.
Thấy bà  chửi hăng quá, Lưu Xuân Hoa lập tức qua nhắc nhở bà ,  hiệu với bà  xung quanh vẫn còn hàng xóm láng giềng, lúc  Hạ Thu Mai mới dừng .
Lưu Xuân Hoa thì bảo: “Không cần tức  gì, Dân Phúc mất  cháu chính là tổn thất của bọn họ, chúng  cần gì  giận, món mì ăn liền đó của chúng   ngon như thế, tới nhà xưởng khác  cái , đến khi  thành công   thể khiến cái đám đó tức c.h.ế.t hết.”
“Ngược  cũng đúng đấy.” Lúc , Hạ Thu Mai mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, bà   Diệp Bảo Châu: “Con cứ nghỉ ngơi vài ngày  , chuyện công việc chúng  cứ từ từ  tính.”
Diệp Bảo Châu thầm nghĩ, chuyện công việc thật sự  cần bọn họ lo, cô  nghĩ kỹ , dù  thì phía bên Dân Phúc cũng  đồng ý đề nghị xin từ chức của cô, đợi  khi cô nghỉ ngơi vài ngày xong sẽ trực tiếp  tìm Vạn Phúc và bàn điều kiện với bọn họ, nếu   thỏa thuận  thì cô sẽ lập tức  nhậm chức ngay.
Chuyện Diệp Bảo Châu từ chức cũng   chuyện nhỏ, ngày hôm  cô      vài  cảm thấy kỳ quái , khi  trong cuộc họp   đông  như thế, tin tức  chặn cũng  thể chặn , cho nên chuyện cô từ chức  đến hai ngày  truyền  khắp nơi, trong lúc nhất thời  bộ phân xưởng đều nhốn nháo.
Công nhân trong nhà xưởng cũng  lạ gì Diệp Bảo Châu nữa, thậm chí còn   hảo cảm với cô. Cô lớn lên ,  việc nghiêm túc, đối xử với mỗi một công nhân đều   thiện, bây giờ mỗi  cho  sản phẩm mới,  cơ bản các công nhân sẽ ngay lập tức  ăn đầu tiên,  đây công nhân cũng  hề  phúc lợi .
Mọi    cô từ chức đều  dám tin, thậm chí bọn họ cũng   tại  Diệp Bảo Châu  từ chức, cho nên  vài  quen  Trịnh Duyệt,  cô  với Diệp Bảo Châu đều chạy tới đây hỏi nguyên nhân.
 Trịnh Duyệt cũng    gì cả,  khi  hỏi cô  lập tức chạy  hỏi lãnh đạo ủy viên Trần của : “Diệp Bảo Châu thật sự từ chức ?”