Đều là cáo già nghìn năm cả, giả bộ  thiết trò chuyện cái gì chứ, Điền Kiến Binh cũng   ngu, bọn họ đều là xưởng thực phẩm, Vạn Phúc  còn nhà xưởng lớn, bình thường cũng   gặp bọn họ cho lắm, cho dù  gặp trong cuộc họp cũng chỉ tình cờ  chuyện vài câu, nhưng giờ đột nhiên tới cửa thăm hỏi chắc chắn   chỉ để  chuyện .
Ông   một tiếng, cho  bưng  lên,  đó bảo: “Được , lão già, ông cũng đừng giả bộ với  nữa,  ,    chuyện gì  xưởng chúng  giúp ?”
Vạn Phúc là xưởng lớn, đơn đặt hàng nhiều,  đôi khi năng suất của phân xưởng bọn họ  đủ sẽ phát một vài việc  ngoài cho các xưởng nhỏ nhàn rỗi giúp, đương nhiên là  thu phí,  đây Dân Phúc cũng từng  ít  nhận đơn của Vạn Phúc, chẳng qua là một năm gần đây  ít  hẳn.
Ông   hít một ,  Châu Khánh Phong với đôi mắt tràn ngập ý : “Chẳng qua   nếu ông tới tìm chúng  giúp đỡ,  chắc phân xưởng   thời gian .”
Châu Khánh Phong  thấy ông   như  cũng   nhiều lời với ông   gì mà  thẳng  vấn đề: “Xem  chuyện gì cũng  giấu  ông , chẳng qua hôm nay  tới   để bàn chuyện của phân xưởng,  chỉ  tới để lấy hồ sơ nhân sự của đồng chí Diệp Bảo Châu mà thôi.”
Ông    xong lời , mấy  trong văn phòng đều sững sờ, Điền Kiến Binh gần như    hiểu lời ông  ,  hỏi thêm  nữa: “Ông  tới lấy hồ sơ nhân sự của đồng chí Diệp Bảo Châu xưởng chúng  á?”
Châu Khánh Phong gật đầu: “ ,   đồng chí Diệp Bảo Châu ở xưởng các ông  từ chức  ? Nếu cô   từ chức ,  Vạn Phúc chúng   thể mời cô  tới,  vặn chúng   ngang qua đây nên định  lấy hồ sơ ở chỗ các ông , cũng bớt cho các ông chuyển hồ sơ  ngoài, đúng chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lời    , ba  ở trong văn phòng   ngơ ngác đến  cũng  thể  hiểu , Vạn Phúc  mời Diệp Bảo Châu qua bên đó  việc!
Sắc mặt của Điền Kiến Binh lập tức trắng bệch,  mà Vạn Phúc   mời Diệp Bảo Châu ? Không  chứ? Chuyện Diệp Bảo Châu từ chức quả thật    nhiều  , nhưng cô vẫn còn   cơ mà,  mà Vạn Phúc  tìm tới tận cửa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-505.html.]
Trong đáy mắt của ông  lóe lên vẻ kinh ngạc,  Châu Khánh Phong,  hỏi với giọng điệu kèm theo chút vẻ khó tin: “Các ông  mời đồng chí Diệp Bảo Châu qua đó  việc ?”
Tiền Nghĩa cũng  thể tưởng tượng nổi mà hỏi: “Xưởng trưởng Châu, hôm nay các ông thật sự tới vì đồng chí Diệp Bảo Châu ?”
Châu Khánh Phong nhíu mày, thầm nghĩ lẽ nào mấy   đều là đồ ngốc hết , ông    rõ ràng đến thế  mà còn hỏi  hỏi  như thế? Chẳng qua  vẻ mặt của bọn họ , phỏng chừng là bọn họ  ngờ tới .
Ông    lòng kiên nhẫn   một  nữa: “, đồng chí Diệp Bảo Châu  từ chức , tin tức  chúng  đều  hết, hôm nay  tới là vì chuyện , nếu các ông cũng  đồng ý cho cô  từ chức,  hôm nay  chắc hẳn  thể mang hồ sơ cô    chứ.”
Lý Tư Mẫn cũng  hai   và  bảo: “Bí thư Điền, xưởng trưởng Tiền, chúng  nghiêm túc đấy,   đùa .”
Điền Kiến Binh  vẻ mặt nghiêm túc của hai  , sắc mặt lập tức nặng nề hẳn , ông  vốn còn  đợi Diệp Bảo Châu qua đây và hỏi cô  thật sự  từ chức  , liệu  hối hận gì , nhưng    ngờ bây giờ Diệp Bảo Châu vẫn còn   mà Vạn Phúc  đuổi tới tận cửa , thế  cũng nhanh quá  đấy?
Ông   quen  bí thư bên Vạn Phúc, ít nhiều gì cũng hiểu cách   của đối phương,  đó bí thư của Vạn Phúc từng  đồng chí công nhân   theo sự quản giáo sớm muộn gì cũng sẽ gây họa, ông   thích công nhân như , nhưng  …
Ông  nhanh chóng thu  vẻ mặt và  Châu Khánh Phong: “Bí thư của các ông   chuyện  ?”
Châu Khánh Phong  một tiếng: “Đương nhiên là  , chẳng qua chỉ mời một  mà thôi, bản   cũng  thể tự quyết định , bí thư Điền, chuyện Diệp Bảo Châu từ chức,   ông hối hận  đấy chứ?”
Điền Kiến Binh lập tức nghẹn họng, ông  năng lực  việc của Diệp Bảo Châu, lúc  sảng khoái đồng ý cho cô từ chức chính là vì cảm thấy cô quá  chủ kiến,  mài bớt nhuệ khí của cô một chút mà thôi, để cô  khiêm tốn một tí.