Tô Nguyên Thanh thấy  xưởng trưởng vẫn luôn  ý kiến giống  đột nhiên giở quẻ cũng tức đến mức  thổ huyết. Mấy    điên hết  , vì từ chối Vạn Phúc mà lấy tương lai của Dân Phúc  đặt cược cho Diệp Bảo Châu, nếu giao Dân Phúc cho Diệp Bảo Châu    cũng   sẽ  hành  cái dạng gì nữa!
Anh  kiên quyết phản đối: “Bí thư Điền, xưởng trưởng Tiền, phó...”
“Được !” Điền Kiến Binh mất kiên nhẫn, những  khác đều  đồng ý cả , ông  cũng  lấy cái chức bí thư  để đảm bảo, nếu   tiến cử xảy  vấn đề thì ông  gánh hết trách nhiệm là , nào  đến phiên cái thứ vô dụng như Tô Nguyên Thanh   chuyện: “Chuyện  cứ quyết định  !”
Nói  ông  dừng  một lúc,   Diệp Bảo Châu và bảo: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, bây giờ cô chỉ cần  với , cô  năng lực gánh vác chức vụ phó xưởng trưởng   thôi?”
Ông   xong, mấy  trong văn phòng đồng loạt khóa tầm  lên  Diệp Bảo Châu, Diệp Bảo Châu  nhíu mày, trong lúc nhất thời thật sự   nên trả lời thế nào.
Vừa  mấy   cãi  ầm ĩ, cô vẫn luôn ở bên cạnh    thể chen lời  ,  ngờ còn  qua mười mấy phút mà một câu  đùa của cô  khiến ba  khác đều đồng ý cả!
Diệp Bảo Châu thừa nhận dã tâm của   lớn, cũng từng nghĩ   sớm muộn gì cũng sẽ  một ngày vị trí  là của cô, nhưng cô  bao giờ từng nghĩ  thể   nó một cách dễ như trở bàn tay như , cũng  quá tin  mấy lời mà Điền Kiến Binh  bây giờ là thật lòng, nhưng ngược  vẫn bằng lòng tin tưởng Quách Hữu Bình.
Chỉ là một chuyện lớn như , nhưng bây giờ Quách Hữu Bình cũng  đồng ý với bọn họ luôn, đây là   gì  chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Khổ nhục kế  là kế hoãn binh đây?
Cũng  quan tâm là kế gì, Quách Hữu Bình cũng  đến mức lừa cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-511.html.]
Vì thế, cô  sang Quách Hữu Bình, trong giọng  mang theo vẻ chân thành dò hỏi: “Phó xưởng trưởng Quách, lời mà ông  mới    là  đùa ?”
Quách Hữu Bình  gật đầu, nếu  đưa  quyết định   chắc chắn sẽ  hối hận, cho dù   họ Điền  hối hận thì   ông  chắc chắn vẫn sẽ ủng hộ, bằng    ai còn dám tin lời ông   nữa: “Ba đồng chí chúng  đều đồng ý cả , đương nhiên    đùa!”
Diệp Bảo Châu cứ tạm tin tưởng ông  , cũng  quan tâm bọn họ  mục đích gì, dù  thì giữa cô và Dân Phúc   còn lòng tín nhiệm gì nữa , cho dù  cùng   việc thì   bọn họ cũng sẽ sinh  xa cách, sẽ  phân biệt,   về mặt công việc cô  khả năng sẽ  khó .
Cô đang định trả lời thì Châu Khánh Phong ở một bên  thẳng: “Đồng chí Diệp Bảo Châu,   hiểu bây giờ Dân Phúc đang xảy  chuyện gì cho lắm, cũng   chuyện mà ba vị lãnh đạo Dân Phúc  đồng ý với cô  thể thực hiện   , nhưng   cô  từ chức , nếu cô  tới Vạn Phúc, phía bên hồ sơ   thành vấn đề.”
Điền Kiến Binh  giọng điệu thẳng thắn như  của ông   cho tức  thổ huyết, ông   chỉ châm ngòi ly gián mà con khoa trương đến mức  đào  của bọn họ ngay  mặt bọn họ, đúng là đồ mặt dày vô sỉ.
Ông  tức  lệch cả mũi,  Châu Khánh Phong và  với giọng lạnh lùng: “Đồng chí Châu Khánh Phong, chỗ  là Dân Phúc,   gì ông cũng bớt  một chút .”
Quách Hữu Bình cũng  vui cho lắm, Vạn Phúc xưa nay khoa trương, nhưng cũng  chừa  một chút mặt mũi cho Dân Phúc chứ: “ , xưởng trưởng Châu,  lâu như  chúng  cũng  tan  ,  là các ông về  ?”
Châu Khánh Phong   bèn  ông , vẻ mặt mang theo ý , giống như   bọn họ đang tức giận : “ , cho nên  cũng  tính nán  quá lâu,  xong chuyện sẽ  ngay.”
Ông   sang  Diệp Bảo Châu: “Vạn Phúc chúng  xưa nay tôn trọng tư tưởng và ý kiến cá nhân, nếu cô  nghĩ xong quyết định của   thể thông báo cho chúng  một tiếng bất cứ lúc nào.”
Điền Kiến Binh cũng lập tức : “Đồng chí Diệp Bảo Châu, hiểu lầm giữa chúng  ngày  là do   đúng, nhưng mấy công nhân bên phân xưởng   cũng  nỡ để cô , đương nhiên chúng  cũng tôn trọng ý kiến cá nhân của cô, cho nên hồ sơ cứ để ở chỗ  , cô cũng đừng vội, đợi nghĩ xong  tới thông báo cho chúng .”