Châu Khánh Phong  thấy ông  còn lôi cả công nhân  để  chuyện, trong lòng cũng chửi ông  một tiếng là thứ vô sỉ  tâm cơ,  đó   Diệp Bảo Châu: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, cô cứ nghĩ cho kỹ , sắp đến trưa , chúng  về  đây.”
Nói xong, ông  cũng  đợi Diệp Bảo Châu đáp lời mà trực tiếp dẫn Lý Tư Mẫn rời khỏi văn phòng.
Đến hành lang bên ngoài phòng, Lý Tư Mẫn vẫn luôn giữ im lặng  ông  và bảo: “Tại  chúng   đợi Diệp Bảo Châu quyết định  hãy  ngoài.”
Châu Kiến Phong  bảo: “Đừng ép quá mức, bằng  sẽ phản tác dụng đấy, huống chi Điền Kiến Binh vì  giữ cô   mà đưa  điều kiện như , lỡ như cô  động lòng, lẽ nào cô còn   từ chối ngay  mặt ?”
Lý Tư Mẫn nghĩ  thấy cũng đúng, Điền Kiến Binh như  điên  , chức vị phó xưởng trưởng  cho là cho, Vạn Phúc bọn họ cũng  thể cho  điều kiện hậu hĩnh như thế, bây giờ cũng chỉ  thể thở dài, bảo: “Sớm  như ,   chúng   nên qua đây.”
Châu Khánh Phong  cô ,   bảo: “Cô   Diệp Bảo Châu  tình cảm với Dân Phúc, hơn nữa Quách Hữu Bình là một lãnh đạo , nếu chúng   tới, Diệp Bảo Châu cũng    thành ý của chúng , Dân Phúc cũng   Diệp Bảo Châu  từng liên hệ riêng với chúng , cũng   Diệp Bảo Châu  lòng tư lợi, chỉ là  ngờ…”
Chỉ là ông   ngờ  mà đám  Điền Kiến Binh  cho Diệp Bảo Châu  phó xưởng trưởng! Tên nào cũng như  điên hết .
Lý Tư Mẫn cũng cảm thấy quan hệ nhân sinh của Diệp Bảo Châu với Dân Phúc  , từ lúc bọn họ   phân xưởng     , một đường gặp  công nhân đều  thiết gọi cô là trợ lý Diệp: “Vậy bây giờ    đây? Liệu Diệp Bảo Châu còn  tới chỗ chúng  nữa ? Cô  sẽ chọn thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-512.html.]
Châu Khánh Phong trầm ngâm, nếu   điều kiện mà đám  Điền Kiến Binh  mới đưa   thì ông  cảm thấy Diệp Bảo Châu vô cùng  khả năng sẽ tới Dân Phúc, nhưng bây giờ   dễ  nữa. Điều kiện  như ,  ràng buộc với lợi ích của Điền Kiến Binh và sự ủng hộ của Quách Hữu Bình, Diệp Bảo Châu động lòng cũng là chuyện  bình thường.
“Cái   dễ  .” Ông  thấp giọng bảo: “Loại chuyện  chú trọng   tình cô nguyện, nếu cô   tới  đương nhiên chúng  cũng  thể cưỡng cầu, nhưng chúng  cũng  thể bỏ qua chuyện  . Mấy hôm nay cô cũng để ý bên Dân Phúc và động thái của bọn họ một chút, nếu cần thiết thì  tới tận cửa.”
Lý Tư Mẫn cảm thấy Châu Khánh Phong cũng quá coi trọng Diệp Bảo Châu,  đưa  điều kiện như thế , nếu cô  tới  dứt khoát thôi , Vạn Phúc bọn họ cũng     : “Nếu cô  vẫn   ý định thì ?”
Châu Khánh Phong nhướng mày  một tiếng: “Chúng   thể hiện thành ý của  , nếu cô    ý định tới Vạn Phúc  chúng  cũng  thể cưỡng cầu.”
Lý Tư Mẫn khẽ : “Được, xưởng chúng  lớn như thế, đãi ngộ cũng  hơn Dân Phúc, cô   tới chỗ chúng  chính là tổn thất của cô .”
Châu Khánh Phong  thế   nhíu mày, là tổn thất của ai thì thật sự cũng  dễ  , nhưng nếu Diệp Bảo Châu thật sự  tới  cũng đành chịu thôi, chỉ  thể tiếc nuối chứ   .
Đối với loại cách  trực tiếp đến tận cửa đòi hồ sơ  của Vạn Phúc, Điền Kiến Binh vô cùng bất mãn cho nên hai  bọn họ  , ông   trực tiếp chửi ầm lên: “Lại còn định  tìm văn phòng Đảng cấp  nữa chứ, hôm nay ông  nào  tới thăm , rõ ràng là tới để uy h.i.ế.p  thì , cái đám …”
Ông  còn   xong, Quách Hữu Bình ở bên cạnh  ho mạnh một tiếng, Điền Kiến Binh nhanh chóng ý thức  gì đó, ông  liếc mắt  vài cái  nhanh chóng hít thở sâu,  đổi giọng  bảo: “Bỏ , dù  cũng  qua ,  nhắc đến bọn họ nữa.”
Nói xong, ông  lập tức đảo mắt sang  Diệp Bảo Châu: “Đồng chí Tiểu Diệp, bây giờ ba vị lãnh đạo chúng   đồng ý với yêu cầu mà cô  đưa , cho nên bây giờ cô chắc hẳn cũng nên cho chúng  một câu trả lời chính thức, cô  thể đảm nhiệm chức phó xưởng trưởng  ?”