Diệp Bảo Châu trừng mắt  , tên đàn ông  trong đầu  chứa mấy tư liệu “ che" . Tuy cô cũng thường xuyên đầy tư liệu “ che” trong đầu nhưng chuyện  thư ký , bây giờ trong đầu cô thấy vẫn  cần thiết cho lắm: “Được , nhưng    là  sẽ  chủ tịch công hội,  theo em còn  thể thống gì nữa?”
Lục Thiệu Huy cũng  tính  chủ tịch gì đó, vẫn còn sớm lắm: “Anh...”
Diệp Bảo Châu thấy   định  lập tức đẩy  một cái: “Được , chuyện  để  hãy , sắp đến giờ ,  cũng nên   .”
Lục Thiệu Huy liếc mắt  giờ, nhanh chóng bảo: “Anh    nhé, em từ từ cân nhắc .”
Diệp Bảo Châu trực tiếp đẩy   ngoài cửa: “Biết ,   em sẽ cân nhắc.”
Người đàn ông  , Hạ Thu Mai cũng bắt đầu lo lắng,  đó hỏi Diệp Bảo Châu: “Hay là con cân nhắc  đề nghị  trợ lý của Thiệu Huy ? Mẹ sợ những   phục con sẽ giở trò  với con.”
Diệp Bảo Châu thở dài một tiếng: “Mẹ ơi, bây giờ là xã hội mới ,  phức tạp như  nghĩ , cùng lắm bọn họ chỉ    lưng con thôi chứ   gì khác nữa , con cũng sẽ cẩn thận mà.”
Diệp Bảo Châu   phòng trông con, gần đây nghỉ ngơi hai tháng, ngày nào cũng ở chung với con, bây giờ sắp     , đột nhiên cô  thấy    nỡ rời  , cho nên cô   sức thơm mấy cục bảo bối của  mới .
Chẳng qua ba đứa trẻ  mới ăn no xong,  mới  tã, bây giờ đang ngủ  ngon,  thoải mái dễ chịu nên    phản ứng  mấy cái thơm của cô.
Diệp Bảo Châu ngủ trưa cùng với ba đứa con, đợi  khi cô tỉnh   là ba giờ chiều. Cô nhanh chóng  dậy chỉnh lý  những những tài liệu quan trọng về sản phẩm mới và mì ăn liền cần  sắp xếp  ngày mai  một , dự định đợi ngày mai lúc   sẽ giao lên cho Quách Hữu Bình xem qua..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-524.html.]
Ngày hôm , cô dậy từ  sớm,  khi ăn cơm trưa xong, cô  cầm tư liệu, cùng   cửa   với Lục Thiệu Huy giống như ngày .
…
Bây giờ đang là giờ cao điểm   nên  đường  là công nhân của Dân Phúc,  quen  Diệp Bảo Châu  thấy cô đều sẽ chào hỏi một tiếng, Diệp Bảo Châu cũng  lượt đáp , một đường như  chào hỏi đến tận nhà xưởng, thời gian cũng  vặn đủ.
Vào đến văn phòng, các đồng chí nên tới đều  tới hết, Diệp Bảo Châu chào hỏi    đó   văn phòng nhỏ, lúc  Quách Hữu Bình vẫn  tới, chỉ  Triệu Bàng Hải ở trong văn phòng.
Triệu Bàng Hải  thấy cô cũng  sững sờ, mới đầu   còn tưởng Diệp Bảo Châu thật sự từ chức, nhưng  ngờ mới qua  vài ngày thôi, cô  những  mà còn thăng chức, giống như một vở hài kịch , thật khiến  buồn bực.
Triệu Bàng Hải buồn bực vẫn  buồn bực, bây giờ Diệp Bảo Châu  là phó xưởng trưởng,   ngày tháng bọn họ ở chung cũng còn nhiều lắm, hơn nữa Quách Hữu Bình  coi trọng cô như  cho nên trong lòng    bất mãn đến  cũng sẽ  tỏ thái độ lồi lõm với cô, cho nên   cũng nhanh chóng chào hỏi.
Sau khi Diệp Bảo Châu đáp lời   mới đặt đồ xuống,  theo thói quen dọn dẹp bàn  việc cho Quách Hữu Bình  đó  pha . Triệu Bàng Hải thấy cô bận rộn cũng  nhịn  mà : “Diệp Bảo Châu, phó xưởng trưởng Quách   cần giúp ông   mấy việc lặt vặt  .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu  thế chợt  một tiếng, thầm nghĩ Triệu Bàng Hải vẫn còn quá trẻ, Quách Hữu Bình   cần   chắc  thật sự  cần , trợ lý thì   tính tự giác của trợ lý: “Không ,  quen ,    thấy  quen.”
Nói xong, cô trực tiếp cầm cốc    phòng  nước, lúc cô đến phòng  nước   bất cứ ai cả, nhưng lúc gần pha xong thì Tô Nguyên Thanh và Hà Thiếu Cường cùng   qua.
Đây là  đầu tiên Tô Nguyên Thanh gặp Diệp Bảo Châu từ  khi  thông báo  ngày hôm qua,   thấy  là trong lòng    khó chịu như ăn  ruồi bọ , luôn  nhịn  mà  chửi cô vài câu, nhưng lúc    cũng sẽ  ngu đến mức trực tiếp chửi cô mà chỉ nở nụ , hỏi: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, chúc mừng cô, cuối cùng cũng lên  phó xưởng trưởng , vụ từ chức  cũng thật  lời quá, trở về là  thể lên  phó xưởng trưởng ngay .”