Diệp Bảo Châu   vẻ quái đản trong lời  của  , cũng chợt  một tiếng: “ ha,  lời đấy chứ,  là  cũng thử từ chức , xem còn  thể  về  ?”
Hà Thiếu Cường    lời  trong lòng cũng  buồn  nhưng vẫn đành nhịn xuống.
Tô Nguyên Thanh  đau tim nữa, nếu   từ chức  phòng chừng  thể    mất, trong lòng   nghẹn một cục tức, giọng điệu cũng   hòa nhã: “ vẫn khác chứ, cũng   bản lĩnh như cô, thoải mái uy h.i.ế.p lãnh đạo đòi cái chức phó xưởng trưởng .”
Diệp Bảo Châu  nhướng mày: “Nếu      bản lĩnh   việc cho cẩn thận , bớt  mấy lời quái đản vô dụng  , bằng  sẽ chỉ khiến  càng ngày càng chán ghét  thôi.”
Cô  xong trực tiếp cầm cốc  vòng qua hai  đó, trực tiếp rời khỏi phòng  nước.
Tô Nguyên Thanh  bóng lưng của cô, nghiến răng nghiến lợi  với Hà Thiếu Cường: “Ông xem, ả đàn bà  cũng quá khoa trương  ? Sau  những   thù với cô  cũng đừng hòng  sống yên .”
Khóe miệng của Hà Thiếu Cường co rút: “Được , miệng lưỡi cô  vốn  buông tha  như thế đấy, một tên đàn ông đàn ang như  đấu võ mồm với cô   gì? Sau  cũng đừng chọc  cô  nữa,  thấy cô  thì  đường vòng là .”
Tô Nguyên Thanh  Hà Thiếu Cường với ánh mắt kinh ngạc: “Sao ông   giúp cô ?  nhớ  đây quan hệ giữa ông với cô  cũng   cơ mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-525.html.]
Hà Thiếu Cường cũng   thù gì với Diệp Bảo Châu cả, cùng lắm chỉ là bất đồng ý kiến mà thôi, huống chi   Diệp Bảo Châu còn chủ động tới tìm ông   chuyện đổi công việc, tính  thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng hòa hoãn một chút : “Không  vẫn   , bây giờ    là phó xưởng trưởng, cấp bậc đôi bên  khác  ,  cũng bớt  một chút .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lòng Tô Nguyên Thanh hừ lạnh một tiếng: “Phó xưởng trưởng thì   ,  thể  vững ở cái ghế    cũng là một vấn đề nhé, ông sợ cô   gì?”
Hà Thiếu Cường nhíu mày   : “Cậu   gì? Trước đây  cũng  từng  đình chỉ công tác vì cô  một  , cũng đừng  chọc  cô  thêm nữa.”
Chính vì như thế cho nên Tô Nguyên Thanh mới nghiến răng nghiến lợi đối với ả đàn bà  đấy, nhưng     chắc chắn sẽ  ngu như  nữa, sẽ  để Diệp Bảo Châu nắm  đằng chuôi nữa. Anh   Hà Thiếu Cường và  bảo: “Ông yên tâm ,   thể  gì  chứ? Bây giờ cô    phó xưởng trưởng , nếu như     thành tích, đến khi  bản  cũng sẽ chán nản rớt đài, còn cần đợi   tay nữa ?”
Hà Thiếu Cường nghĩ  thấy cũng đúng, tuy rằng ông    ý kiến lớn gì đối với việc Diệp Bảo Châu lên  phó xưởng trưởng, nhưng  nghĩ đến một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi   sẽ sắp xếp công việc cho bọn họ là trong lòng cũng   thoải mái cho lắm, nếu Diệp Bảo Châu   bản lĩnh như thế  cứ xem   cô ngòi  ở vị trí  bao lâu .
Bên , Diệp Bảo Châu  trở về văn phòng, Triệu Bàng Hải  trả những văn kiện bàn giao mà cô  ký  mấy hôm  về, lúc  cô đang thu dọn văn kiện,  một lúc lâu thì Quách Hữu Bình cũng tới.
Nhìn thấy  nước tỏa  nóng nghi ngút  bàn, trong lòng Quách Hữu Bình lập tức thoải mái, nhưng ông  vẫn : “Tiểu Diệp, bây giờ cô   chức vụ mới ,    cần pha  cho  , lúc  tới tự   là .”
Diệp Bảo Châu  bảo: “Không , chỉ là lúc  bận thuận tay  mà thôi.”
Cô   rối rắm ở vấn đề  mãi cho nên  xong  nhanh chóng đưa tài liệu mà   sắp xếp hôm qua cho Quách Hữu Bình: “Đây là kế hoạch sản phẩm mới mà   chỉnh sửa, vốn tổng cộng  chín mẫu, tám mẫu bánh ngọt và đồ ăn vặt, một loại mì gói, kiểu đồ ăn vặt  hai cái vì vấn đề giá thành và nguyên liệu nên   đôi đá  , mì ăn liền thì   bổ sung thêm một vị khác,     tiến cử mì ăn liền là chính, ông xem qua một chút .”