Buổi chiều lúc Quách Hữu Bình cũng thấy Diệp Bảo Châu cho nên cũng cô , chỉ đáp: “Có khả năng cô ở phân xưởng bận việc đến quên thời gian chăng?”
Nói xong, ông Triệu Bàng Hải: “Cậu xuống phân xưởng tìm xem Diệp Bảo Châu đang ở .”
Triệu Bàng Hải còn đáp lời thì chủ nhiệm phân xưởng ba – Mã Vĩnh Quân lạnh lùng : “Vừa lúc lên đây thấy phó xưởng trưởng Diệp ở phân xưởng.”
Anh như , những chủ nhiệm khác của phân xưởng cũng đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ hề thấy Diệp Bảo Châu ở phân xưởng của . Điền Kiến Binh nhíu chặt mày, Diệp Bảo Châu hả, hôm nay là ngày đầu tiên họp, còn là bản cô chủ trì mà chẳng thấy bóng dáng cô .
“Rốt cuộc thì cô hả? Ủy ban xưởng các ai thấy cô ?”
Mấy ủy viên của văn phòng ủy ban xưởng thế cũng lắc đầu, tỏ vẻ cũng Diệp Bảo Châu đang ở , Tiền Nghĩa cũng nhíu mày: “Có cô quên ?”
Điền Kiến Binh liếc mắt giờ, lông mày xoắn tít như dây thừng: “Thật chẳng thể thống gì!”
Tô Nguyên Thanh sắc mặt của Điền Kiến Binh, khóe miệng nhếch lên, đương nhiên hôm nay Diệp Bảo Châu , lúc phỏng chừng đang hô cứu mạng , nếu như buổi tối cô đến kho hàng thì càng , đến khi bộ phân xưởng đều tan , cô sẽ nhốt cả một đêm .
Quách Hữu Bình lập tức Triệu Bàng Hải, sửa miệng : “Cậu qua công hội tìm Lục Thiệu Huy, hỏi xem buổi chiều Diệp Bảo Châu tới ?”
Triệu Bàng Hải trực tiếp khỏi phòng họp, tâm trạng của Điền Kiến Binh bực tức , Diệp Bảo Châu mới ngày đầu tiên gây chuyện, còn khiến yên tâm kiểu gì nữa.
Tô Nguyên Thanh vẻ mặt nặng như chì đó của Điền Kiến Binh mà trong lòng thoải mái vô cùng, nhanh chóng bảo: “Không phó xưởng trưởng Diệp tự cao tự đại với chúng đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-529.html.]
Mã Vĩnh Quân thế cũng thầm hừ một tiếng: “Có khả năng , rõ ràng hôm nay hai giờ sẽ họp, bây giờ đến đông đủ cả nhưng ngay cả cái bóng của cô cũng thấy, quá khái niệm thời gian, để nhiều đợi cô như cũng thật tôn trọng thời gian của khác.”
Anh như thế, những vốn ủng hộ Diệp Bảo Châu càng thêm phản cảm về cô, đang chuyện, trong giọng điệu tràn đầy sự bất mãn về Diệp Bảo Châu, Điền Kiến Binh trực tiếp Quách Hữu Bình: “Cô ở đây ông , lát nữa còn qua ủy ban cách mạng họp nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quách Hữu Bình cũng cách nào khác, chỉ thể tự chủ trì đại cục .
Mà khi Triệu Bàng Hải ngoài cũng tới thẳng công hội tìm Lục Thiệu Huy để hỏi chuyện Diệp Bảo Châu, Lục Thiệu Huy thấy như lập tức nghĩ đến gì đó, gọi Triệu Bàng Hải cùng xuống kho hàng bỏ hoang .
Lúc bọn họ đến, Diệp Bảo Châu đang thu dọn đồ đạc với vẻ mặt bình tĩnh, Lục Thiệu Huy trực tiếp cầm tảng đá bên cạnh đập vỡ ổ khóa, đó quan sát cô một lượt với vẻ mặt nặng nề, hỏi: “Em chứ?”
Diệp Bảo Châu một tiếng: “Em , ngay chắc chắn sẽ tới mà.”
Vừa cô gọi lâu nên giọng khàn, Lục Thiệu Huy mà sắc mặt càng nặng như chì: “Là ai việc thiếu đạo đức như , cũng may mà em nhốt lúc trời tối, bằng thật kinh bao.”
Diệp Bảo Châu cũng là ai khóa, chẳng qua cô đoán rốt cuộc là ai , bây giờ Triệu Bàng Hải còn ở ngay đây, bằng chứng nên cô cũng tiện với Lục Thiệu Huy, bây giờ hai giờ hai mươi phút , vẫn là cuộc họp quan trọng hơn, cô đàn ông, bảo: “Không nữa, chuyện để hãy , em tới cuộc họp .”
Lục Thiệu Huy nghiến chặt răng: “Được, các em , qua phân xưởng hỏi xem thế nào.”
Nếu chỗ của phân xưởng ba chắc chắn sẽ thấy, hỏi xem rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như , bằng sẽ còn .
Diệp Bảo Châu nhanh chóng về phòng họp, khi phòng cô trực tiếp giải thích nguyên nhân tại đến trễ: “Thật ngại quá, xuống xem nhà kho bỏ hoang một lát, cũng là ai nhốt cho nên mới lỡ thời gian của .”