Một   nhiều như thế khiến   đau đến mức ngũ quan cũng sắp biến dạng, bác sĩ thấy   kích động thành  như  cũng bảo: “Bây giờ  gần mười giờ ,  là  cứ nghỉ ngơi  , chuyện  ngày mai các    tìm lãnh đạo phản ảnh ?”
Bây giờ Tô Nguyên Thanh  chịu tội lớn như thế    khả năng đợi  đến ngày mai mới   , vì thế   lập tức bảo: “Không , chuyện  lớn như thế    thể kéo dài đến ngày mai, bằng  bằng chứng sẽ  còn mất. Em gọi ông  qua đây, bây giờ   chỉ điểm  , để    thể chạy thoát!”
Vợ Tô Nguyên Thanh   cách nào khác, chỉ đành nhờ điện thoại của bác sĩ gọi điện tới chỗ bộ phận bảo vệ,  rõ tình hình với Hạ Đại Phú.
Hạ Đại Phú    bọn họ  chỉ điểm Lục Thiệu Huy bèn nhíu mày : “Các  còn   chứng cứ, giờ kêu    tiện  hỏi   ?”
Tô Nguyên Thanh cắn răng bảo: “Bản   chính là bằng chứng, bây giờ ông gọi Lục Thiệu Huy qua đây đối chấp .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Đại Phú liếc mắt  giờ, lập tức bảo: “Hay là đợi ngày mai , giờ     ngủ , còn  con nhỏ ở nhà nữa, lỡ như gọi đến đây mà  hỏi   gì,   là  phiền    ?”
Vợ Nguyên Thanh  : “Thế  mà , đợi đến ngày mai   sẽ tiêu hủy hết bằng chứng thì còn đối chấp cái gì nữa?”
Hạ Đại Phú cảm thấy Tô Nguyên Thanh     bằng chứng vì   ông   hỏi qua  khiêng Tô Nguyên Thanh đến bệnh viện, chỗ đó tối như hũ nút,     cầm đèn pin nên  thấy cái quỷ gì  ?
 trong nhà xưởng xảy  chuyện đánh , sự việc cũng  tính là nhỏ, Hạ Đại Phú   cách nào khác, chỉ đành   dậy chạy  tìm Lục Thiệu Huy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-534.html.]
Lúc Hạ Đại Phú đến thì Lục Thiệu Huy đang chuẩn   ngủ,    Tô Nguyên Thanh  chỉ điểm  đánh , trong lòng chợt  lạnh một tiếng, nhưng  gương mặt  lộ  vẻ kinh ngạc: “Hóa    trợ lý Tô thật sự  đánh , lúc   bọn họ bàn luận còn  dám tin, nhưng  ở nhà suốt đấy chứ,  đột nhiên    chỉ điểm ?”
Diệp Bảo Châu   bèn liếc mắt   một cái, thầm nghĩ  đàn ông  giả bộ cũng  giống đấy, cô cũng  bảo: “ đấy, trợ lý Tô   bệnh gì ,    đánh  liên quan gì đến đồng chí Lục Thiệu Huy, tối nay   vẫn luôn ở nhà, tất cả chúng  đều  thể  chứng.”
Vừa  Hạ Đại Phú cũng  hỏi mấy   phát hiện  Tô Nguyên Thanh ban nãy , bọn họ đều   thấy bất cứ ai cả, nhưng nếu Tô Nguyên Thanh   chỉ điểm Lục Thiệu Huy  ông  cũng   cách nào khác: “Không ,  theo  qua đó  quy trình một chút là , nếu   thật sự   bằng chứng    .”
Lục Thiệu Huy  một tiếng: “Được,   theo ông một chuyến.”
Nói xong,    Diệp Bảo Châu,  nhướng mày: “Không ,   xem   về, đừng lo.”
Diệp Bảo Châu cũng  lo ,   mấy cái túi chụp đầu Tô Nguyên Thanh đều   đốt cả , găng tay của Lục Thiệu Huy cũng   giặt,  bằng chứng cũng   : “Vậy em để cửa cho  nhé.”
Sau đó, Lục Thiệu Huy cùng Hạ Đại Phú đến phòng y tế,    phòng y tế   thấy Tô Nguyên Thanh đang   giường mặt mũi bầm dập  quấn băng trắng, suýt chút nữa thì bật ,    cũng   tay nặng bao nhiêu,  mà mặt Tô Nguyên Thanh  sưng vù lên , đúng là  chịu  đòn mà.
Đang nghĩ thì  thấy Tô Nguyên Thanh tức giận  với Hạ Đại Phú: “Trưởng khoa Hạ, chính là Lục Thiệu Huy, tối nay chính    đánh !”
Lục Thiệu Huy nhanh chóng thu  tâm tình và bước qua đó  Tô Nguyên Thanh, : “Tô Nguyên Thanh,   bây giờ  đang  đau,  tức giận, nhưng bất cứ chuyện gì cũng  chú trọng  chứng cứ mới ,   là  đánh ,    thể lấy   bằng chứng , bằng chứng của  ?”
Tô Nguyên Thanh  thấy khóe miệng  dường như còn mang theo ý , cũng tức đến mức cả   đau nhức hẳn lên,   cắn răng  chằm chằm   đàn ông: “ chính là bằng chứng,    thấy  rõ ràng, cũng    giọng của , chính   đánh , bây giờ  nhất định  cho  một lời giải thích.”