Lục Thiệu Huy  thế chợt thầm  lạnh một tiếng, nhíu mày bảo: “ với  cũng   thù, tại   đánh ?”
Tô Nguyên Thanh lập tức nghẹn họng, đương nhiên là bọn họ  thù , nhưng     thể ,    tương đương với thừa nhận chuyện   nhốt Diệp Bảo Châu , đó chính là tự rước lấy phiền phức!
 chuyện  cũng  tìm một cái cớ, vì thế   cắn răng, gằn giọng bảo: “Vì hôm nay    mấy câu  dễ  với Diệp Bảo Châu cho nên  ghi thù  trong lòng, đây chính là nguyên nhân  đánh .”
Lục Thiệu Huy  lạnh một tiếng: “Anh thật sự cho rằng  khác cũng lòng  hẹp hòi như , nhàn rỗi thì  đánh   ? Cho dù nguyên nhân    thành lập nhưng    đánh ,  ai  thấy ? Ai cho  bằng chứng?”
Tô Nguyên Thanh  bộ dáng cây ngay  sợ c.h.ế.t  đó của Lục Thiệu Huy là tức  chịu , cục tức  khiến vết thương      càng đau nhức hơn,   nhịn đau mà  sang: “Muốn bằng chứng đúng ? Được,  tìm cho !”
Nói xong,     Hạ Đại Phú: “Trưởng khoa Hạ, ông  tay   xem,   đánh  mạnh như thế chắc chắn cũng sẽ  thương!”
Lục Thiệu Huy  thế  thầm nghĩ, ngược    cũng  thông minh đấy, còn  thể nghĩ  một điểm , chẳng qua nghĩ đến cũng chẳng  tác dụng gì , dù  thì  chuyện   cũng  để chứng cứ gì cả.
Anh trực tiếp giơ hai tay   mặt Hạ Đại Phú: “Nếu  như , trưởng khoa Hạ, ông  tay  xem   thương gì ?”
Hạ Đại Phú  bàn tay giơ đến  mặt  cũng chẳng  vết thương gì cả, ông  chỉ  đầu  sang Tô Nguyên Thanh: “Tô Nguyên Thanh, tay     thương, một vết thương nhỏ cũng  hề .”
Lục Thiệu Huy  giơ tay    mặt Tô Nguyên Thanh: “Tự   xem tay    thương  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-535.html.]
Bàn tay duỗi đến  mặt  ngón tay thon dài, bên    lấy một vết thương, sắc mặt Tô Nguyên Thanh  trắng bệch,   khả năng như  . Anh  tay mạnh như thế    thể   thương dù chỉ một chút xíu ,  thế nào cũng   một vết trầy xước đỏ tấy gì đó chứ, nhưng tay  thật sự   một vết thương nào cả!
Hạ Đại Phú   ,  hỏi: “Cậu còn bằng chứng nào khác nữa , ví dụ như   đánh   mặc quần áo gì,    mùi gì, hoặc là  đặc trưng gì ?”
Tô Nguyên Thanh  thế tim  đau nữa , đêm tối đen như mực, Lục Thiệu Huy đánh  nhanh  mạnh,  quỷ mới nhớ   mặc đồ gì,  mùi gì!
Nhìn thấy     , Hạ Đại Phú   hiểu  , hóa  là chẳng  cái bằng chứng khỉ gì hết, thật đúng là cạn lời: “Đồng chí Tô Nguyên Thanh,  nhất là  nên  bằng chứng khác, hoặc là những  khác  chứng giúp , bằng  chỉ riêng mỗi     gì cũng vô dụng.”
Vợ Tô Nguyên Thanh lập tức đẩy   một cái: “Anh mau nghĩ , xem  nhớ   gì ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nguyên Thanh  cô  đẩy một cái lập tức  đau đến mức nhe răng nghiến lợi, còn   gì thì Lục Thiệu Huy  bảo: “Tô Nguyên Thanh     thấy rõ ai  đánh  , bây giờ   chỉ điểm  chính là vu khống , trưởng khoa Hạ, chuyện  các ông  cho  một lời giải thích! Bằng , chúng  trực tiếp báo cảnh sát .”
Lời    ,  chỉ Hạ Đại Phú sững sờ mà đến ngay cả Tô Nguyên Thanh cũng ngây ,  mà Lục Thiệu Huy  chủ động  báo cảnh sát, lẽ nào thật sự    ?
Sắc mặt Tô Nguyên Thanh nặng nề hẳn : “Lục Thiệu Huy,  đừng uy h.i.ế.p ,     trừ phi  đừng .”
Lục Thiệu Huy  híp mắt : “Bớt  mấy lời vô dụng  , bây giờ  chỉ hỏi   bằng chứng gì chứng minh   đánh  ,   thì  xin  , bằng   sẽ báo cảnh sát!”
Đang nghĩ thì Tô Nguyên Thanh   thấy  : “Đợi ngày mai lúc cảnh sát tới tìm ,  vặn   thể giao ở khoa của nhà kho  cho bọn họ  kiểm tra dấu vân tay, cũng bớt cho   chạy thêm một chuyến tới đồn cảnh sát!”
Tô Nguyên Thanh  thế chợt nín thở,   suýt chút nữa thì quên mất buổi chiều lúc khóa cửa    sờ  ổ khóa, dựa theo tình huống bình thường chắc hẳn sẽ để  dấu vân tay, nhưng khi    vội quá nên  quên  lau sạch nó!