Tô Nguyên Thanh cũng chuyện nhưng thật sự thể báo án , cắn răng: “Được , em đừng nữa, chuyện trong lòng tự tính toán.”
Bên , Lục Thiệu Huy cũng về đến nhà, Diệp Bảo Châu vẫn ngủ mà đang đợi về, thấy phòng, cô tới hỏi: “Thế nào ? Anh ?”
Khóe miệng Lục Thiệu Huy nhếch lên: “Bây giờ mặt mũi bầm dập, phỏng chừng mấy hôm nữa . Anh há miệng cắn chặt là , nhưng đưa bằng chứng gì cho nên em cứ yên tâm .”
Diệp Bảo Châu thở phào một nhẹ nhõm, tuy rằng sớm chuẩn sẵn sàng chu đáo nhưng bây giờ đánh là chuyện vô cùng , một khi phát hiện thì vấn đề cũng lớn lắm, cho nên cô vẫn lo lắng bọn họ phân đoạn nào , sẽ phát hiện: “Vậy thì , ở chỗ hai đánh rớt đồ gì đấy chứ?”
Lục Thiệu Huy ừm một tiếngg: “Vừa lúc đường về qua bên đó kiểm tra , rơi thứ gì cả, Hạ Đại Phú điều tra kiểu gì thì cũng tra .”
Diệp Bảo Châu nghĩ đến bản mặt lòng hẹp hòi đó của Tô Nguyên Thanh là trong lòng bất mãn, đánh một trận cho chịu khổ một chút là chuyện , nhưng phỏng chừng loại như sẽ chịu để yên : “Đợi khỏe chắc là sẽ ghi hận em đây.”
Lục Thiệu Huy híp mắt , đó một tiếng: “Không , trao đổi với trưởng khoa Hạ , chỉ ổ khóa dấu vân tay, đến khi cảnh sát sẽ tìm trong xưởng đối chiếu dấu vân tay, như cũng thể dọa vài ngày, gần đây sẽ để mắt đến , theo dõi để gì.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy mắt cách vẫn , nhưng chỉ trị phần ngọn chứ trị phần gốc, đợi xong sản phẩm mới, cô sẽ nghĩ cách cho Tô Nguyên Thanh cách nào gây sự nữa mới .
Tuy Tô Nguyên Thanh báo án nhưng đánh bất tỉnh ngay trong đại viện là một chuyện lớn như thế, khó để , cho nên ngay ngày hôm tin tức đánh truyền khắp nhà xưởng.
Tô Nguyên Thanh là trợ lý của Tiền Nghĩa nên hiển nhiên nhiều đều , trong lúc nhất thời công nhân ở phân xưởng đều lén lút thảo luận về nguyên nhanh đánh, ngoại trừ , ngay cả trong văn phòng hậu cần cũng đều đang thảo luận nguyên nhân…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-537.html.]
“Anh đánh bình thường ? Cảm thấy là của lãnh đạo, bình thường cũng chẳng cho khác sắc mặt gì, đồng chí thù oán với cũng ít ?”
“ đó, sớm cảm thấy bất mãn với , bình thường kêu giúp một việc mà cứ như xin , cứ như là lãnh đạo .”
“Cho nên đánh cũng đáng đời thôi, cũng là vị hùng nào giúp chúng xả cục tức ! Xem còn dám khoa trương nữa .”
“Cho nên nhiều như thế, rốt cuộc là ai đánh chứ?”
Người khác là ai đánh Tô Nguyên Thanh nhưng Hà Thiếu Cường thấp thoáng đoán , nếu chuyện liên quan gì đến Diệp Bảo Châu thì ông xin vặn đầu xuống ghế , chẳng qua tại đột nhiên Diệp Bảo Châu tay với Tô Nguyên Thanh, nguyên nhân đáng để nghiên cứu đấy.
Lúc , ông đang ở phân xưởng đưa nguyên liệu cho Mã Vĩnh Quân cho nên cũng trực tiếp hỏi đối phương: “Hôm qua chuyện Diệp Bảo Châu nhốt là là Tô Nguyên Thanh ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mã Vĩnh Quân thế bèn lườm ông một cái với vẻ bất mãn: “Ông đùa gì thế, sẽ loại chuyện ấu trĩ như ? thấy chắc tám phần là Tô Nguyên Thanh .”
Hà Thiếu Cường hít nhẹ một : “Cho nên đánh là vì Diệp Bảo Châu ? Là Lục Thiệu Huy ?”
Mã Vĩnh Quân hé miệng: “Có khả năng là thế , chẳng qua chuyện bằng chứng chúng đừng lung tung, cũng bớt cho ăn đòn giống !”
Hà Thiếu Cường cạn lời: “Đầu óc bình thường thật, buổi sáng mới xảy xung đột với Diệp Bảo Châu ở phòng nước xong, buổi chiều nhốt , đây là đánh tự khai ? Diệp Bảo Châu đánh thì đánh ai?”