Diệp Bảo Châu  thế bèn  cô  và  một tiếng,  đó mới thử gói gia vị, cái  khá đơn giản, vì  đó cô  cho tổ nghiên cứu phát triển dung lượng  chuẩn các , chỉ cần dựa theo tỉ lệ để tăng lượng hoặc là giảm lượng là , nhưng gói gia vị vẫn xảy  một chút vấn đề, vị canh gà còn  thể cảm giác  một chút chứ vị sườn heo, Diệp Bảo Châu  cảm thấy  đủ đậm đà.
Cô uống canh xong   Thẩm Văn Tinh: “Sườn heo mà các em mua   đều  dính thịt ?”
Thẩm Văn Tinh  híp mắt : “Sao chị   ."
Diệp Bảo Châu nhíu mày: “Có  nhạt, nguyên liệu  , cho dù độ lửa và tỉ lệ nguyên liệu đều   vấn đề nhưng cái  vẫn  .”
Thẩm Văn Tinh cũng giải thích: “Hôm nay bọn họ  muộn quá, cửa hàng thực phẩm phụ đều sắp bán hết cho nên  chọn  đồ .”
Diệp Bảo Châu gật nhẹ đầu: “Không , đây là sản phẩm   mới, giai đoạn đầu cho dù xảy  vấn đề gì cũng  tính là thất bại, chỉ cần ngày mai chúng  tiếp tục cố gắng là .”
Sắp đến giờ tan  , tuy rằng hàng mẫu hôm nay đều  thành công nhưng cũng tổng kết  một vài kinh nghiệm,  khi thu dọn đồ đạc xong, Diệp Bảo Châu và Thẩm Văn Tinh cùng    khỏi phân xưởng.
Gần đây, Diệp Bảo Châu  bận,   đẻ con   chăm con, còn  xử lý công việc trong chức trách cho nên Thẩm Văn Tinh mãi vẫn  thể  chuyện với cô. Lúc  vất vả lắm mới  thể  chung với cô, Thẩm Văn Tinh mới hỏi  vấn đề mà  đang rối rắm suốt mấy hôm nay: “Chị dâu, chị  xem   em học cấp ba   là học trung cấp nghề ?”
Diệp Bảo Châu  thế chợt sững sờ: “Em sắp thi  ?”
Thẩm Văn Tinh lắc đầu: “Vẫn  ạ, bây giờ em đang học lớp chín,  tới giữa tháng sáu năm  cơ.”
Diệp Bảo Châu  một tiếng: “Vậy vẫn còn sớm chán, chúng   vội.”
Thẩm Văn Tinh cũng  thẳng: “Gần đây em học  , đến khi   khả năng sẽ nhảy lớp cho nên em   rốt cuộc cấp ba và trung cấp nghề, học cái nào mới  hơn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-539.html.]
Diệp Bảo Châu   cô   nhảy lớp là đôi mắt sáng ngời: “Oa, em thật sự sẽ nhảy lớp ?”
Thẩm Văn Tinh cũng  tiện  với Diệp Bảo Châu rằng thật  mấy năm nay cô  vẫn  từng bỏ bê việc học hành, cho nên cô  cũng  bỏ lỡ quá nhiều bài học: “Có dự định  thôi ạ, cho nên mới đột nhiên nghĩ đến nếu em nhảy lớp thì   nên học gì, nên  theo hướng nào.”
Đôi mắt của Diệp Bảo Châu cong   cô : “Vẫn nên học cấp ba .”
Thẩm Văn Tinh  thế sững sờ: “Tại  chị  chọn cấp ba ạ, cha  đều  học trung cấp nghề hết.”
Sắp đến năm bảy mươi lăm, qua hai năm nữa là  thể khôi phục kỳ thi đại học cho nên đương nhiên Diệp Bảo Châu sẽ chọn cấp ba . Lục Quốc Đống và Cao Hồng Anh  thể đoán   tương lai thế nên bây giờ bọn họ cũng giống như  nhiều phụ  khác, cảm thấy lên cấp ba phần lớn thời gian đều là chơi bời, là  đồng lao động, là nếm qua đắng cay ngọt bùi, nhưng ở trong mắt bọn họ, trung cấp nghề  khác hẳn,  ngoài là  thể trực tiếp  phân công việc cho, bởi  hiển nhiên bọn họ sẽ chọn trung cấp nghề .
Cô  Thẩm Văn Tinh và  bảo: “Vì chị tin rằng tương lai sẽ  một ngày quốc gia chúng  nhất định sẽ mở  kỳ thi đại học.”
Dứt lời, Thẩm Văn Tinh ngây : “Chị cũng nghĩ như  ạ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu  thấy cô  dùng chữ “cũng”  cơ  tò mò: “Còn    suy nghĩ giống chị ?”
Thẩm Văn Tinh  khanh khách  cô: “Chồng chị,  trai em đó, hai   hổ là vợ chồng, ngay cả suy nghĩ cũng giống .”
Diệp Bảo Châu  thế chợt sững sờ,  đó cũng bật : “Cái đó là vợ chồng tâm linh tương thông, suy nghĩ đồng nhất,  gì mà kỳ lạ  nào.”
Thẩm Văn Tinh  cô: “ vẫn là em     đó chị mới    cũng nghĩ như  mà.”
Diệp Bảo Châu quả thật  ngờ Lục Thiệu Huy   suy nghĩ giống cô,  mà  đó  đàn ông    hề nhắc đến chuyện  với cô gì cả. Cô  nhướng mày: “Bỏ ,   chuyện  nữa, nếu   em  thể thi đỗ đại học,  trường nhớ  tới Dân Phúc   đó, dù  thì bây giờ chị cũng là phó xưởng trưởng , tương lai của Dân Phúc cần chị xây dựng thêm, chị cần !”