Hạ Thu Mai  thấy chợt  “phụt” một tiếng: “Con cẩn thận lát nữa nó ị thối đấy!”
Lục Thiệu Huy  thơm hai cái lên m.ô.n.g một đứa con khác, trong đáy mắt đen nháy chan chứa tình yêu của cha già: “Sao thế , con chính là cha ruột của tụi nó cơ mà!”
Nói xong,  ban mưa đồng đều,  thơm hai cái nữa lên m.ô.n.g một đứa con cuối cùng,
Mặt  còn dính lên cái m.ô.n.g nhỏ của đứa trẻ  chịu rời , ngay  đó, trong  khí đột nhiên truyền tới một tiếng “bủm...”
Đột nhiên bầu  khí yên tĩnh hẳn, bốn  bên giường đều sững sờ, mà trong lúc đó, Lục Thiệu Huy chợt ngửi thấy một mùi thối, mùi thối  tản  từ cái m.ô.n.g nhỏ bên  mặt , thối đến mức  xây xẩm mặt mày, lập tức nín thở.
Sau đó,   phắt  dậy, vung chân chạy thẳng  ngoài cửa cho thoáng khí.
Ba  phụ nữ bên giường cũng nhanh chóng ngửi thấy một mùi khó mà diễn tả ,  đó, bọn họ lập tức phản ứng  lập tức bật  hô hố...
Ba    ná thở, ngoài cửa, sắc mặt của Lục Thiệu Huy đen như đ.í.t nồi,  nghi ngờ thằng nhãi con đó cố tình! Cố tình đợi  thơm  mới thả ám khí!
A a a, mới tí tuổi đầu mà  đối xử với cha ruột như thế!
Qua một lúc,   thấy ba  bên trong vẫn còn đang , sắc mặt  càng tối tăm hơn,  nghiến răng,  hai bước  trong nhà  bọn họ, trong đó  kể đến Diệp Bảo Châu là   lớn tiếng nhất.
Cằm  bạnh , giọng  lộ  ba phần lạnh lùng bảy phần bất đắc dĩ.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không  !”
“Mấy  đều dọa con sợ  xỉu !”
Diệp Bảo Châu  rung cả : “Em  thường   , trừ phi...  nhịn !"
Lần  Hạ Thu Mai cũng vội vàng tắt tiếng,   và bảo: “Con yên tâm, thằng bé  ị thối , chỉ là đánh rắm thôi.”
Lưu Xuân Hoa cũng  bảo: “Buồn  c.h.ế.t mất, là cha ruột thì   , vẫn đánh rắm cho cháu thối xỉu thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-541.html.]
Ý   mặt Diệp Bảo Châu vẫn  thu , chỉ   đàn ông   hỏi: “Cha đẻ, bây giờ  còn  thơm m.ô.n.g tụi nó nữa ?”
Lục Thiệu Huy  tới phía , nghiến răng  cô: “Anh là cha đẻ của tụi nó,  những  thể thơm mà  còn  thể đánh m.ô.n.g tụi nó!”
Mới tí tuổi đầu mà  đánh rắm thối như    xây xẩm mặt mày, nhất định  để tiểu tử thối đó cho  một lời giải thích, bằng  chuyện   xong !
Diệp Bảo Châu thấy sắc mặt  căng thẳng, đôi mắt đen láy chớp một cái, chậm rãi hỏi: “Cho nên      là đứa nào đánh rắm  mặt  ?”
Lục Thiệu Huy: ...
Anh  ba đứa nhỏ  giường  mặc xong quần áo  lớn lên y chang , lúc , tụi nhỏ đang   giường đá chân, bộ dáng   vui vẻ gì cho cam,     cha tụi nó  mới trải qua chuyện gì!
Điều tồi tệ nhất là   lúc ba đứa nhỏ  tắm xong đều cởi chuồng, cổ tay cũng  đeo vòng, hình như     nhớ  rốt cuộc là ai với ai, cũng     rốt cuộc là thằng nhãi con nào  đánh rắm  mặt !
Mẹ nó, mệt thế nhỉ!
…
Diệp Bảo Châu thấy mắt  đảo như rang lạc mà thật lâu vẫn    gì,   một tiếng: “Xem, em khẳng định   đoán   mà,  còn  đánh m.ô.n.g tụi nó nữa chứ, thôi đừng  nghĩ  gì.”
Lục Thiệu Huy  híp mắt , nhanh chóng ho khan một tiếng,  đó   với vẻ nghiêm chỉnh: “Con mới hơn hai tháng đánh rắm thối như thế,   khả năng là  dày  , tiêu hóa  ,  chú ý!”
Anh    lời , Diệp Bảo Châu còn  phản ứng   thì Hạ Thu Mai lập tức : “Không đúng, An An b.ú sữa  khá nhiều cũng sẽ tiêu hóa    ?”
Lưu Xuân Hoa cũng : “Chắc   , bây giờ tụi nhỏ đều hơn hai tháng , thi thoảng đánh rắm một cái cũng là chuyện thường, nếu thường xuyên đánh rắm thối thì  chú ý thật.”
Thôi ,    đánh tự khai luôn.
Lần , Lục Thiệu Huy bế An An lên khỏi giường,  hất cằm với Diệp Bảo Châu,  hỏi: “Thế nào hả, chiêu  của  cũng  chứ hả?”
Bấy giờ, Lưu Xuân Hoa với Hạ Thu Mai mới phản ứng  , hóa  Lục Thiệu Huy bẫy bọn họ !
Diệp Bảo Châu trừng mắt   đàn ông: “  nỡ đánh ?”