Lời  hờ hững của ông   khiến sắc mặt Tô Nguyên Thanh càng ngày càng nặng nề, trong lòng cũng càng lúc càng bức bối, Diệp Bảo Châu  cắn chặt   đến cùng đây mà,  thôi, nếu thật sự tra    chỉ  thể tìm một cách ứng đối.
Tô Nguyên Thanh hít một , hỏi với vẻ mất hứng: "Cậu  sắp nghỉ hưu cả   vẫn  sắp xếp xong công việc cho cháu ?”
Mới đầu, Tiền Nghĩa  cho Tô Nguyên Thanh theo Quách Hữu Bình nhưng  ngờ Diệp Bảo Châu    cái ghế đó,   ông    điều Tô Nguyên Thanh  theo phó xưởng trưởng mới tới, kết quả Diệp Bảo Châu  lên chức tiếp, hai  sắp xếp đều   trong kế hoạch, bây giờ ông  vẫn  nghĩ xong  đặt Tô Nguyên Thanh  vị trí nào nữa.
Trong lòng ông  thở dài một tiếng: “Vốn  nghĩ cháu  thể  trợ lý xưởng trưởng thì cũng  thể  trợ lý phó xưởng trưởng, nhưng  ngờ   nhiều chuyện ngoài ý  như thế.”
Tô Nguyên Thanh  thế lập tức bảo: “Thế  , cháu cũng chẳng   trợ lý của Diệp Bảo Châu ,  nhất là  sắp xếp cho cháu  một chủ nhiệm gì đó , bằng  cháu cũng rớt giá lắm đó.”
Tiền Nghĩa thầm nghĩ, cho dù bây giờ ông   sắp xếp thì cũng  chắc Diệp Bảo Châu  cần, nhưng lời  ông  cũng chẳng buồn  , chỉ bảo: “Biết ,   xem thế nào , cháu cũng đừng vội.”
Bây giờ Tô Nguyên Thanh vẫn đang   giường, bác sĩ   khả năng còn   thêm vài ngày nữa, cho dù vội cũng   cách nào khác, chỉ đành gật đầu đáp một tiếng .
...
Sáng ngày hôm , Diệp Bảo Châu cũng tới thẳng bộ phận nghiên cứu phát triển, chẳng qua giờ  bộ phận nghiên cứu phát triển mới bắt đầu   hàng mẫu, cho nên  khi  một lúc cô  tới nhà kho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-543.html.]
Phía bên lao công  việc nhanh, chẳng qua chỉ mất một ngày  dọn dẹp xong nhà kho , bây giờ  vài công nhân đang tiến hành sữa chữa bên trong, nếu mì ăn liền   thành công thì chỗ   thể tái sử dụng, phân xưởng  sửa  cũng  thiệt.
Diệp Bảo Châu hỏi mấy công nhân ,  chỗ  phỏng chừng cũng chỉ cần ba đến bốn ngày là  thể sửa xong,  đó Diệp Bảo Châu   tìm chủ nhiệm của mấy phân xưởng khác, hỏi bọn họ  sắp xếp công nhân đến  , những phân xưởng khác ngược  cũng  , đều giao hết danh sách lên cho cô, duy chỉ  chủ nhiệm Mã của phân xưởng ba là vẫn  sắp xếp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mã Vĩnh Quân  cô, lạnh nhạt bảo: “Phó xưởng trưởng Diệp, cô gấp cái gì? Bây giờ ngay cả hàng mẫu nghiên cứu phát triển còn   xong, cô đòi danh sách cũng  tác dụng gì , đợi cô   hàng mẫu    nộp lên cũng  muộn.”
Bây giờ Diệp Bảo Châu cầm danh sách đương nhiên  ý nghĩa , nghiên cứu phát triển  hàng mẫu  nhất là mấy công nhân  cũng   quan sát, như  khi hàng mẫu  đến phân xưởng công nhân cũng sẽ thao tác dễ dàng hơn, chẳng qua    sắp xếp thì Diệp Bảo Châu cũng  giục vì dù  cô cũng    hàng mẫu thật.
Về  văn phòng, cô  thấy Lâm Tú Giai mới kéo cô  qua một bên, hỏi: “Mấy hôm nay  khả năng  chọn tổ trưởng tạm thời cho phân xưởng, nếu   phân xưởng vận hành, vị tổ trưởng    khả năng sẽ thăng chức lên  quản lý,    cô  suy nghĩ gì ?”
Lâm Tú Giai sững sờ: “Sau  thật sự  thể lên  quản lý ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, tổ trưởng của phân xưởng  chỉ là tạm thời thôi, nếu phân xưởng  thể vận hành    chắc chắn từ tổ trưởng biến thành quản lý : “Nếu phân xưởng thành công thì chắc chắn  thể thăng chức, nếu cô  ý thì    sẽ giúp cô  vài câu?”
Lâm Tú Giai hít một , tổ trưởng chỉ là tạm thời, nếu phân xưởng  thành công cùng lắm thì cô   về đây  một cán sự, nhưng nếu phân xưởng thành công  chắc chắn  thể thăng chức. Đây là một cơ hội vì thế cô  lập tức gật đầu  bảo: “Được, để  thử nhé!”
Nếu Lâm Tú Giai  quyết định  thử  đương nhiên Diệp Bảo Châu sẽ cho cô  cơ hội , dù  thì cô   việc cũng  nghiêm túc, năng lực cũng  kém, chỉ là thiếu mất một cơ hội mà thôi.
Đến chiều, Thẩm Văn Tinh gọi điện lên văn phòng thông báo cho cô xuống xem hàng mẫu, vì thế cô cũng gọi cả Lâm Tú Giai, hai  cùng  xuống phân xưởng.