Tôn Hồng Vĩ chậm rãi thở  một : “Được, buổi chiều lúc hòa bột chúng  sẽ thử cho thêm nước tro tàu, dung lượng tự  sẽ thử thêm vài , đảm bảo sẽ lấy   liệu so sánh.”
Sau khi Diệp Bảo Châu nghĩ thông trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều , dù  thì bọn ngày cũng     sản phẩm,   nghĩ   vấn đề ở , trong lòng cô cũng   áp lực, bây giờ  tan  , cô trực tiếp xuống lầu đợi Lục Thiệu Huy.
Trên đường về nhà, Lục Thiệu Huy cũng an ủi cô: “Hay là em cứ giao hàng mẫu lên  , để mấy lãnh đạo bọn họ quyết định xem rốt cuộc  đạt tiêu chuẩn  ?”
Diệp Bảo Châu lắc đầu, bản  cô còn cảm thấy  đạt tiêu chuẩn thì sẽ   cách nào thuyết phục   khác: “Không , cho em thêm hai hôm nữa, nếu  thành công  em sẽ lấy hàng mẫu hiện  lên cho bọn họ thử,    ý kiến của bọn họ thế nào.”
Lục Thiệu Huy  cô  việc xưa nay đều yêu cầu đến mức  nhất, cũng tin cô chắc hẳn  thể khắc phục  chút khó khăn , cho nên cũng   thêm gì nữa.
Vì bộ phận nghiên cứu phát triển    hàng mẫu cũng  nhanh đến  cho nên buổi chiều lúc  , Diệp Bảo Châu cũng  trực tiếp đến phân xưởng mà là lên tầng hai.
Khi cô  văn phòng, Quách Hữu Bình    , ông   thấy cô tới cũng hỏi cô tiến độ của mấy hàng mẫu đến  .
Diệp Bảo Châu cũng thành thật đáp: “Mấy mẫu sản phẩm mới  đó  giao cho tổ trưởng Trịnh  mắt   vấn đề gì cả, chỉ là hàng mẫu của mì ăn liền vẫn đang trong giai đoạn tiến hành, buổi sáng  cũng  phát hiện  một vài nguyên nhân  khả năng thất bại, cũng  giao cho bộ phận nghiên cứu phát triển cải thiện.”
Quách Hữu Bình ừm một tiếng,  : “Mấy việc   cũng    ở bên phân xưởng , nghiên cứu phát triển bất cứ một sản phẩm mới gì cũng đều cần thời gian, ít thì vài ngày mà nhiều thì mấy tháng, cho nên cô cũng đừng quá áp lực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-547.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu  Quách Hữu Bình đang an ủi  nhưng nghiên cứu phát triển sản phẩm mới cần đến mấy tháng là chuyện chắc chắn  , quá lãng phí tiền của, cho nên cô  bảo: “Sẽ  lâu như  , cho  thêm một, hai ngày nữa .”
Quách Hữu Bình gật đầu: “Vậy , cô  tự tin thì , đừng  mấy  khác ảnh hưởng đến tâm tình.”
Diệp Bảo Châu  bây giờ   thể dẹp yên mấy lời nghi ngờ , chỉ  thành công thì mới  thể khiến mấy  đó tự động ngậm miệng  ,  khi đáp lời cô  nhắc đến chuyện tổ trưởng tạm thời của phân xưởng với Quách Hữu Bình.
Quách Hữu Bình  bảo: “Sản phẩm mới     do cô phụ trách, cô cảm thấy  nào thích hợp thì cứ điều qua dùng  , chẳng qua chuyện  cô vẫn   với bên nhân sự và ủy viên Vương một tiếng đấy nhé.”
Diệp Bảo Châu cũng  một điểm , phía bên Lâm Tú Giai thì   , chỉ thiếu mỗi Vương Hải Thuận thôi, cho nên đợi  khi  thấy Vương Hải Thuận cô cũng trực tiếp nhắc đến chuyện tổ trưởng tạm thời với ông .
Vương Hải Thuận cũng  chuyện mấy  ở phân xưởng   khó Diệp Bảo Châu, cho dù kết quả thế nào thì dù  cô cũng xuất  là cấp  của , kiểu gì ông  cũng sẽ  lực phối hợp với cô, thế nên  nhanh  đồng ý với yêu cầu của cô.
Trên cơ bản, công việc  mắt đều   , chỉ thiếu mỗi hàng mẫu mà thôi. Buổi sáng, Diệp Bảo Châu cũng  chỉ  nguyên nhân khiến hàng mẫu thất bại nhưng gần hết một buổi chiều mà phía bên nghiên cứu phát triển vẫn    qua đây thông báo với cô cho nên Diệp Bảo Châu đành kéo Lâm Tú Giai xuống  xem tình hình.
 bọn họ còn  xuống đến nơi thì Mã Vĩnh Quân   lên,     văn phòng   Diệp Bảo Châu và hỏi: “Phó xưởng trưởng Diệp, hàng mẫu mì ăn liền của cô   xong ?”
Giọng của     lớn,   như thế,  trong văn phòng đều ngẩng đầu lên, Diệp Bảo Châu  nhíu mày: “Vẫn ,  ?”
Mã Vĩnh Quân thầm  lạnh một tiếng, buổi sáng   ả đàn bà  mới tới khu nghiên cứu phát triển ,  vẫn    , xem  năng lực của cô cũng chỉ  như ,    nhạt một tiếng: “Trước đó   cô kêu  rút vài công nhân trong phân xưởng để đến phân xưởng tạm thời  ? Bây giờ mãi mà hàng mẫu vẫn   xong,  cũng    sắp xếp thế nào cho nên mới lên đây hỏi thăm tình hình.”