Dứt lời, Tôn Hồng Vĩ ở bên cạnh thở phào một  nhẹ nhõm, suốt cả một buổi chiều bọn họ chỉ lo  mì nén, so sánh tỷ lệ, cố hết sức  đến mức  nhất, bây giờ   sự khẳng định  chỉ cảm thấy cả  đều nhẹ nhõm hẳn , loại cảm giác  còn sung sướng hơn cả nhận  tiền thưởng nữa.
Diệp Bảo Châu   lượt thử nước dùng, cũng     vì nước dùng   khê   mà cô cảm thấy    ngon  hơn buổi sáng uố
ng  khá nhiều,   nhịn  mà khen một tiếng: “Nước dùng cũng ngon lắm.”
 
Lắm Tú Giai “xụp xụp” một tiếng hút mì  miệng, giọng cũng mơ hồ  rõ, : “Ngon lắm, nếu gói nước sốt  vị cay nữa thì càng .”
Thẩm Văn Tinh lập tức  bảo: “Có chứ, buổi chiều chúng    mà thôi.”
Diệp Bảo Châu  Thẩm Văn Tinh và Tôn Hồng vĩ: “Hai loại nước dùng mà chúng   bây giờ  vị thường và vị cay, chiều ngày mai  khi   hai   thể    mười hai phần ? Đến khi đó  sẽ cho các lãnh đạo thử ngay trong cuộc họp, nếu  thể thì   cho  một thời gian.”
Tôn Hồng Vĩ lập tức gật đầu: “Được chứ, chiều mai  khi   chúng  nhất định sẽ  xong.”
Diệp Bảo Châu gật đầu, nếu nghiên cứu phát triển hàng mẫu   xong   thế nào cô cũng  thông báo cho mấy  ban hậu cần một tiếng,  với bọn họ là sản phẩm mới của cô  bước  bước đầu tiên.
Đến chiều ngày hôm  lúc  , Thẩm Văn Tinh và Tôn Hồng Vĩ đúng giờ mang hàng mẫu lên , ngoài , ủy viên Trần còn cầm cả bảng chi phí  hạch toán theo cùng, Diệp Bảo Châu liếc mắt , giá thành từ bảy xu tiền ban đầu  biến thành tám xu, tuy rằng tăng thêm một xu nhưng d.a.o động cũng  quá lớn, vẫn  trong phạm vi chấp nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-550.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu trực tiếp đưa bảng giá thành cho Quách Hữu Bình,  đó  nhận hàng mẫu, trực tiếp   văn phòng,  nhanh, thời gian họp  đến.
Trước đây khi Dân Phúc họp, mấy lãnh đạo quản lý  đều sẽ mang sổ ghi chép gì đó theo, nhưng   thì  khác,   đều chỉ cầm bát đũa của    văn phòng
Buổi sáng   đều nhận  thông báo hôm nay sản phẩm mới mì ăn liền của xưởng bọn họ   xong hàng mẫu, hôm qua bọn họ còn đang thảo luận hàng mẫu  thất bại , kết quả  qua một ngày mà tổ nghiên cứu phát triển    xong hàng mẫu . Diệp Bảo Châu  thật đúng là thần mà, xem    vẫn   phán đoán của  chứ  thể  gió thành mưa .
Mã Vĩnh Quân  mấy  bên cạnh thì thầm to nhỏ mà trong lòng nhạt thếch như nước lã, Diệp Bảo Châu gọi   đến họp chắc chắn là  dự tính sẵn trong lòng , cũng   lát nữa bọn họ sẽ  gì trong cuộc họp, liệu    chuyện    điều động công nhân , bây giờ   thật sự    yên quá.
Người cũng    yên còn  hai chủ nhiệm của phân xưởng hai và bốn, bọn họ từ đằng xa  thấy hàng mẫu mà Diệp Bảo Châu bày lên, trong lòng cũng  buồn bực. Diệp Bảo Châu  cứ như đang diễn ảo thuật ,  bọn họ   cô   là cô lập tức bày   hàng mẫu , cứ như thể  để cho bọn họ xem .
Xem chừng   vẫn  thể chọc  ả đàn bà   .
Sau khi  thấy     mặt đông đủ, Diệp Bảo Châu cũng  vài câu vắn tắt,  đó kêu   pha mì, tiếp đó chính là những tiếng húp mì “xì xụp”,    tham gia cuộc họp còn đông hơn cả  đây, vốn chỉ  mười hai phần hàng mẫu mà thôi cho nên  tốn đến vài phút    ăn sạch sành sanh .
Sau khi  thấy   ăn xong, Diệp Bảo Châu cũng   lời thừa thãi mà trực tiếp    và hỏi: “Mọi  cũng  thử xong hàng mẫu , xin hỏi các vị đây  kiến nghị  gì và  ý kiến gì ? Nếu    tiếp theo đây, chúng  sẽ tiến hành phân xưởng sản xuất.”
Phòng họp nhanh chóng yên tĩnh ,   đều lau miệng, nhưng  lâu cũng    nào đưa  kiến nghị, vì mì ăn liền  còn ngon hơn cả   bọn họ  ăn! Đặc biệt là loại mì thêm cay, cảm giác sảng khoái đó, nước dùng đó khiến cho bọn họ đến tận bây giờ vẫn  hết vị.
Quách Hữu Bình mím môi, kiềm chế cơn kích động nho nhỏ trong lòng  mà chậm rãi : “ cảm thấy  thành vấn đề, mì   vị còn ngon hơn cả   đấy!”