Diệp Bảo Châu  bộ dáng nghẹn họng, lúng túng của bọn họ, trong lòng lập tức thấy thoải mái hẳn, nếu    xin    cô cũng  cần  quấn riết  chịu buông, dù  thì   vẫn còn  nhiều công việc cần bọn họ phối hợp nữa: “Được,  tin chủ nhiệm Mã một .”
Diệp Bảo Châu   nhưng Quách Hữu Bình thì   . Loại tình huống , ông  cũng      tiếp diễn nữa cho nên lạnh lùng  ba   và : “Mọi  đều là công nhân của Dân Phúc, điều kiện tiên quyết khi  tất cả   đều là  lấy lợi ích của Dân Phúc  đầu.  hy vọng về mặt công việc,   đừng mang theo quá nhiều ân oán cá nhân , nếu các    , nhà xưởng    thể   các , lời   cũng   đùa .”
Ông   xong,   đều  nín thở, bọn họ  Quách Hữu Bình  chỉ  riêng ba  Mã Vĩnh Quân mà là  tất cả    mặt trong cuộc họp.
Mã Vĩnh Quân cắn răng, cuối cùng vẫn chẳng   gì cả, dù  thì   cũng khác với Diệp Bảo Châu, Diệp Bảo Châu từ chức còn  thể  mời về, còn nếu như   từ chức, phỏng chừng chính là đóng gói cút ngay và luôn,  đáng tí giá nào cả!
Đột nhiên Điền Kiến Binh cũng cảm thấy  chột , dù  thì lúc  ông  cũng vì khẩn trương quá, sợ Diệp Bảo Châu     mà còn gọi cô qua đó  chuyện, bây giờ Quách Hữu Bình  ba  bọn họ cứ như cũng đang  ông  .
Ông  ho nhẹ một tiếng,  bảo: “Nếu bọn họ  thừa nhận sai lầm của bản  cũng  sắp xếp xong,  chuyện  cứ như    ha, ngoại trừ sản xuất , phía  chúng  vẫn còn nhiều chuyện hơn cần   nữa.”
Tiền Nghĩa cũng lên tiếng: “, ngoại trừ sản xuất  chúng  còn  quảng cáo,   quảng cáo,   kiến nghị cho  bộ đồng chí trong xưởng  miễn phí ăn thử giống như bánh ngọt lúc  nữa, chi phí như thế quá cao.”
Điền Kiến Binh cũng  suy nghĩ như , chơi kiểu  giá thành quá đắt, hơn nữa bây giờ bọn họ  là công nhân thao tác, một ngày năng suất cũng   bao nhiêu: “,  thể miễn phí.”
Diệp Bảo Châu cũng  sớm  bọn họ sẽ  đồng ý, dù  thì một miếng bánh trứng gà cùng lắm cũng chỉ một xu tiền, mà giá của một gói mì ăn liền  đến tám xu lận: “Không thể ăn thử miễn phí  cứ dựa theo giá thành phẩm bày bán ở nhà ăn , cũng  cần ngày nào cũng bán, thi thoảng bán là , cũng  để công nhân quảng cáo giúp chúng  chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-552.html.]
Quách Hữu Bình cảm thấy cách  cũng khả thi,  thể cho công nhân ăn  sản phẩm của nhà , mà nhà xưởng cũng thu  lợi nhuận, một công đôi việc: “Được,  cứ  theo cách  .”
Điền Kiến Binh cũng thở phào một  nhẹ nhõm, ông  còn   lo lắng Diệp Bảo Châu sẽ trực tiếp phản bác lời của ông , khiến ông  khó xử, nào ngờ cô  lập tức đồng ý ngay: “Vậy cô còn  kiến nghị gì khác ?”
Thời buổi   ít   tivi,   internet cũng   truyền thông quảng cáo,  phát tờ rơi  phố  khả năng còn  lo sẽ  bắt cho nên Diệp Bảo Châu cũng  nghĩ   cách quảng cáo nào  hơn, nên chỉ  thể dùng cách bảo thủ nhất.
Cô mím môi, bảo: “Có thể  một biển quảng cáo, vẽ tranh  một chút, dùng văn tự đơn giản nhất để tác động đến  tiêu dùng, để bọn họ cảm thấy hứng thú với sản phẩm của chúng . Nếu giai đoạn  bán  thì   chúng  cũng  thể chụp ảnh sản phẩm, đăng báo  quảng cáo, đưa sản phẩm lên những thị trường khác.”
Trước đây nhà xưởng cũng  từng  biển quảng cáo cho bánh quy , cho nên  cô  xong, trong cuộc họp cũng   ai lên tiếng, nhưng chi phí đăng báo quảng cáo  khá đắt,   cũng   quyền phát ngôn nên đều đưa mắt qua  mấy vị lãnh đạo.
Điền Kiến Binh thì nghĩ, nếu   bọn họ bán chạy hàng  còn thiếu chút tiền đăng báo  ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Không thiếu!
Nếu    thể thông qua báo chí để đưa sản phẩm đến những thị trường khác, khiến tất cả   đều ăn  mì ăn liền của bọn họ, khiến tất cả   đều  đến Dân Phúc,  đó là thêm một chuyện sảng khoái  bao!
Cho nên Điền Kiến Binh lập tức đồng ý ngay: “Vậy giai đoạn đầu chúng     biển quảng cáo một chút, nếu    ý kiến gì khác đều  thể đề xuất lên.”