Diệp Bảo Châu    lời  lập tức    lấy quần áo, lúc lấy xong quần áo định   ngoài, còn chạy đến bên giường thơm ba đứa con, nhẹ giọng dỗ dành: “Đợi  tắm xong  ngoài, ba đứa con  ngủ ngoan  đấy nhé, bằng  cha sẽ tét m.ô.n.g tụi con.”
Lục Thiệu Huy: ...
Anh thật sự  từng nghĩ tới đấy.
Đợi Diệp Bảo Châu  ngoài thì Lục Thiệu Huy đang  ba đứa trẻ vẫn còn   giường  ngậm tay  bi ba bi bô,  đạp tới đạp lui mà bắt đầu phát sầu lên .
Buổi tối bọn họ cũng từng tự  trông con, nhưng chẳng qua chỉ trông  một đứa thôi, con uống sữa   dễ ngủ, nhưng chăm ba đứa  là một chuyện khác hẳn.
Dỗ ba đứa   là chịu  đây?
Anh rơi  trầm tư  lâu.
Rất nhanh,   nghĩ  cách,   Hạ Thu Mai cũng   con ăn no ,  cơ bản cứ đặt lên giường trừng mắt một lúc là tự  ngủ, nhưng  khi ngủ  thể vỗ lên  đứa trẻ thật nhẹ và hát ru gì đó, như  bọn trẻ sẽ  dễ ngủ.
Lục Thiệu Huy liếc mắt  làn da mềm mại của ba đứa con, cảm thấy cách  cũng  đấy, vì thế  duỗi tay , một tay nắm lấy bàn chân nhỏ của lão đại và lão nhị đang đá dữ dội nhất, cúi đầu dùng răng cắn nhẹ lên, miệng còn ngâm nga giai điệu…
Không thể  , làn da của trẻ con đúng là  thật, còn  hơn cả của vợ , cầm trong tay trơn mượt, cảm giác đó cứ như ăn kẹo , tan bên khóe miệng, ngọt ở trong tim.
Hai đứa bé hình như cũng  thích thú mà ngoáy   lợi hại, còn  với , trông  vẻ như tâm trạng  , Lục Thiệu Huy cảm thấy cách  cũng  nên trong lòng xuất hiện chút cảm giác thành tựu.
Vân Mộng Hạ Vũ
  nhanh,   phát hiện  ông đúng,  con càng ngày càng hí hửng ? Lão tam ở bên cạnh vốn  yên tĩnh,   nắm chân hình như cũng  khó chịu,  bắt đầu đạp chân kêu ê a ê a.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-557.html.]
Lục Thiệu Huy: …
Anh nhanh chóng từ bỏ cách ,  đó thuận tay cầm một quyển liên  họa ở bên giường qua và  với giọng truyền cảm. Ba đứa nhỏ     vì ban ngày ngủ quá nhiều   mà lúc    tinh thần,  tới  lui mà tụi nhỏ vẫn   ý định ngủ như cũ, vì thế,   cất sách , tắt đèn ở đầu giường, căn phòng lập tức chìm  trong bóng tối.
Không tắt đèn còn đỡ,  mới tắt, ba đứa nhỏ vốn còn đang kêu ê a giống như   bắt nạt, đứa  nối tiếp đứa  “oa” một tiếng  đồng loạt gào , âm thanh đó xuyên thủng màng nhĩ, khiến Lục Thiệu Huy   mà da đầu tê rần.
Anh lập tức mở đèn lên,   lượt xoa bàn chân nhỏ của tụi trẻ  dỗ: “Suỵt suỵt, đừng  mà, cha cũng  đánh tụi con , đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chúng   thể co  thể duỗi  thể , bằng  sẽ mất mặt  bao, đúng ?”
 ba đứa nhỏ nào   mấy thứ  , cho nên    nề mặt  mà đá chân càng kinh khủng hơn, cái miệng nhỏ đó hé , khóe mắt cũng nặn  vài giọt nước mắt,  đến mức gương mặt nhỏ đều đỏ bừng lên.
Khóe miệng Lục Thiệu Huy co rút, nghĩ đến    cúi đầu dùng răng cắn nhẹ lên bàn chân của tụi nhỏ hình như tụi nhỏ đều  thích thú, vì thế  giống như  , nhẹ nhàng cầm bàn chân nhỏ lên định cắn, nhưng nào    mới cúi đầu còn  kịp cắn, kết quả con   chịu , vớ vẩn thế nào  đá cho một cước.
Một cước   nghiêng  lệch, trực tiếp đá trúng mũi  đàn ông.
Tuy sức của trẻ con nhỏ nhưng mũi  là chỗ  yếu ớt, một cước  khiến Lục Thiệu Huy   sững sờ,  lập tức  bật dậy, liếc mắt  con trai ruột: “Được lắm, Lục Cẩm Dương, con giỏi lắm, con  đá cha một cước mà còn  như  ? Có tin cha…”
Anh còn   hết câu thì phía   truyền tới giọng của Diệp Bảo Châu: “Anh tính  gì?”
Lục Thiệu Huy  thế chợt  đầu ,  thấy cô gái lau tóc   phòng,  lập tức sửa miệng: “Có tin  bế nó  tìm em .”
Diệp Bảo Châu  thấy ba thằng quỷ nhỏ  đến  xé lòng, cũng thấy  thương con trai: “Sao tụi nó   dữ như ,      đánh m.ô.n.g tụi nó  đấy?”
Lục Thiệu Huy  oan uổng: “Không ! Anh   nỡ đánh tụi nó chứ?”