Nói xong,  lập tức nhớ đến cảnh ngộ   của  mà xoa mũi, tố cáo với Diệp Bảo Châu: “Vừa  thằng nhóc Lục Cẩm Dương  còn đá một cước  mũi , nó  phân lớn nhỏ,  thể chiều , em phạt nó ba ngày  thể b.ú sữa  mà chỉ  thể uống sữa bột .”
Diệp Bảo Châu nhanh chóng  qua, liếc mắt   với vẻ quở trách: “Nó mới hơn hai tháng tuổi, còn   bao nhiêu  hả? Anh còn so đo chuyện  với tụi nó  gì?”
Lục Thiệu Huy  thế  đáp với vẻ mặt nặng nề: “Lời  thể  như  , giáo dục con cái  tranh thủ ngay từ lúc còn nhỏ, đừng vì cảm thấy trẻ con còn nhỏ,  hiểu chuyện thì rót những giá trị quan sai lầm  đầu tụi nó,  sai thì  gánh trách nhiệm...”
Diệp Bảo Châu  thấy  ba láp ba xàm là mệt: “Được , đá  là nó  đúng, nhưng ba ngày  b.ú sữa  cũng quá tàn nhẫn, chỉ phạt nó nửa ngày mai  thể uống thôi.”
Khóe miệng Lục Thiệu Huy co rút: “Em lừa  mà cũng qua loa như  luôn á hả?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Con đang  nên Diệp Bảo Châu chẳng  lòng  nào quản  nữa, chỉ vội bế Dương Dương đang  thảm thiết nhất  còn  cha ruột tố cáo lên dỗ dành, cô nghiêng đầu   đàn ông: “Anh còn ngây  đó  gì, còn  mau bế con lên ? Cẩn thận lát nữa Hằng Hằng với An An cũng đá .”
Lục Thiệu Huy ờ một tiếng,  lượt bế Hằng Hằng và An An ở hai bên trái , bế một lúc mà đứa trẻ vẫn còn : “Em xem, vẫn  đây , tụi nó đúng là thích .”
Diệp Bảo Châu cũng bối rối, giờ   hơn chín giờ , chắc hẳn tụi nhỏ  buồn ngủ  chứ,  ngủ cũng thôi    còn , cô đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Có  tụi nó  đói ?”
Đôi mày rậm của Lục Thiệu Huy nhíu : “Không  chứ, hai tiếng    tụi nó mới ăn  ?”
Diệp Bảo Châu trầm ngâm,   cả ba đứa trẻ đều  uống sữa nhưng em bé vốn đói  nhanh, hơn nữa   tụi nhỏ còn tè một bãi,  chơi lâu như , chắc là cũng đói  , vì thế cô vén áo lên cho con b.ú sữa một cách  tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-558.html.]
Một chiêu   hữu dụng, đứa trẻ  ăn  sữa  lập tức nín , Lục Thiệu Huy ở bên cạnh  mà trực tiếp rơi  trầm mặc.
Quả nhiên, trẻ con chính là sinh vật  lực chiến đấu đáng sợ nhất  thế giới ,  mới ăn xong giờ  ăn tiếp…
Diệp Bảo Châu thấy  vẫn còn ngây  lập tức bảo: “Anh còn  mau  pha sữa ?”
Lục Thiệu Huy ồ một tiếng, đặt con xuống  đó luống cuống tay chân  pha sữa cho tụi nhỏ, đợi  khi  pha xong   ôm  dỗ.
Cuối cùng ba đứa trẻ cũng dần dần yên tĩnh, mắt cũng  còn mở to giống như   nữa, hình như    buồn ngủ , mà lúc  kim đồng hồ cũng  chỉ về phía hơn mười giờ.
Hai vợ chồng đều thở phào một  nhẹ nhõm, một trận bận rộn   cũng khiến hai  mệt bở  tai, lúc  bọn họ cuối cùng cũng  nghỉ xả  .
Lục Thiệu Huy nhanh chóng  tắm, thầm nghĩ, hôm nay trong nhà   , ba đứa trẻ đều  ngủ hết, lát nữa hai  bọn họ  thể bắt đầu đạp gió rẽ sóng trong phòng, nhưng nào ngờ  tắm  năm phút,  khi trở về  phát hiện  của các con  cũng  ngủ mất tiêu.
Nhìn một lớn ba nhỏ dang rộng tứ chi   giường, cái giường chật chội    cách nào thêm  ngủ nữa mà lòng  lạnh như hầm băng, nhưng  thấy vợ đang ngủ ngon như ,      đành lòng đánh thức cô, chỉ đành cầm cái chiếu qua trải  sàn.
Người đàn ông    nghĩ,  đúng là đáng thương thật đấy, chỉ cần  ba đứa trẻ ở đây,   sợ là  chỉ  thể  đất ngủ, chỉ là   ngờ, phía  còn  chuyện càng đáng sợ hơn thế.
Lục Thiệu Huy vốn tưởng rằng đêm nay sẽ đơn giản như những đêm trông một đứa con lúc  của bọn họ, nhưng sự thật  tàn khốc quá, đêm nay bọn họ  trông tận ba đứa lận.
Trước đây bọn họ chỉ trông một đứa, buổi tối con tỉnh hai, ba , Diệp Bảo Châu   giường cho b.ú sữa  đó bọn họ   ngủ tiếp, nhưng bây giờ  ba đứa trẻ, nửa đêm gần hai giờ tỉnh một , vợ cho b.ú sữa còn Lục Thiệu Huy thì  pha sữa, luân phiên cho uống mất cả nửa tiếng mới cho uống xong.