Tuy rằng Lục Thiệu Huy tỏ vẻ cơ thể   khỏe mạnh nhưng vì để  xảy  một chút chuyện ngoài ý  nào, vì đời sống vợ chồng hạnh phúc trong tương lai của  với Diệp Bảo Châu cho nên  vẫn mượn vớ sinh bệnh mà xin lãnh đạo cho nghỉ mấy hôm.
Liên tiếp mấy hôm Diệp Bảo Châu đều một    và tan . Mấy hôm , biển quảng cáo của phía bên bộ phận bán lẻ cũng   , hình ảnh  biển quảng cáo  chân thật, giống y chang một bát mì thật ,  thể     vẽ tranh vẫn   bản lĩnh, mà phân xưởng tạm thời cũng    lô sản phẩm đầu tiên, tuy rằng  lượng  nhiều nhưng xác suất đạt tiêu chuẩn  đạt đến chín mươi tám phần trăm.
Chỉ riêng Diệp Bảo Châu kiểm hàng thôi vẫn  đủ,  đó mấy lãnh đạo như Quách Hữu Bình và Tiền Nghĩa đều tới hết,  khi kiểm tra xong  bộ sản phẩm, bọn họ thống nhất quyết định ngày mai sẽ đồng loạt đưa lô sản phẩm đầu tiên đến nhà bếp tiến hành bán.
Tuy rằng  tự tin về sản phẩm nhà  nhưng vẫn  vài   lo lắng, dù  thì  cơ bản, sản phẩm mới trong nhà xưởng  một năm gần đây đều cho công nhân ăn miễn phí, nhưng    định thu phí,   lo công nhân  mua từ đó sẽ ảnh hưởng đến quảng cáo, mà phản hồi của công nhân đối với sản phẩm cũng  tính là một kiểu phản ứng từ thị trường, nếu phản hồi    đúng là trực tiếp đả kích lòng tự tin của bọn họ.
Mà sự thật chứng minh sự lo lắng của bọn họ  hề thừa thãi chút nào,  nhiều công nhân cũng nghĩ như   khi lãnh đạo phân xưởng tuyên bố sản phẩm mới đang  bày bán ở nhà bếp, tuy nhiên, lãnh đạo phân xưởng cũng  giá thành sản phẩm khá cao nên  thể phát miễn phí, bởi  sẽ dựa theo giá thành để bán, vị cũng   tồi, hy vọng    thể thử một .
 bọn họ vẫn đang nghĩ nhà xưởng    ,       đều là  một nhà của Dân Phúc  ? Sao  đây miễn phí cho ăn sản phẩm mới mà    sản phẩm mới  đòi bọn họ  tốn tiền mua?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-564.html.]
Hơn nữa một gói sản phẩm mới bán đến tận tám xu, đắt hơn mì bán trong xưởng một xu, cho dù là sản phẩm mới thì   ? Muốn kiếm tiền của bọn họ thì cứ  thẳng, cần gì  bày trò ? Làm tới  lui còn   đều là mì  ? Có gì  mà  quảng cáo ?
Lãnh đạo cũng  mấy cuộc thảo luận ở phân xưởng  mà cũng phản ảnh lên văn phòng tầng hai. Diệp Bảo Châu cũng   cách nào khác, cho dù cô  miễn phí thì nhà xưởng cũng  đồng ý, cho nên cô cũng  nghĩ đến  khả năng công nhân sẽ  loại phản ứng , nhưng mục tiêu sản phẩm của bọn họ cũng   là mấy công nhân  là  tiêu dùng ở ngoài , nếu phân đoạn công nhân tuyên truyền     như dự tính  cũng chỉ dành bỏ ở đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà Tô Nguyên Thanh  là trợ lý bên cạnh Tiền Nghĩa hiển nhiên mấy lời phản ảnh  của công nhân cũng truyền  tai  , trong lòng   thầm mừng rỡ, quyết định sẽ từ từ quan sát kết quả tiêu thụ.
Cho nên ngày hôm , khi một tốp công nhân đầu tiên tan   lúc mười một rưỡi,   cũng tan  theo,  đó trực tiếp lao đến nhà ăn công xưởng.
Trên cửa sổ nhà ăn dán bảng cung ứng hôm nay, sản phẩm mới mì ăn liền hiển nhiên cũng  mặt  đó, bình thường nhà ăn  năm cửa sổ, nhưng hôm nay  đặc biệt nhường  một cửa sổ để cung cấp mì ăn liền, bên đó cung cấp nước dùng nóng hổi và mì ăn liền  bọc.
Tô Nguyên Thanh  xếp hàng   chằm chằm  cửa sổ cuối cùng , từ  khi   tiến ,   đều xếp hàng  dài ở bốn cửa sổ , nhưng phía cửa sổ mì ăn liền  cũng chỉ  mấy   ở đó chần chừ,    mấy    thử nhưng  sợ mua  thứ khó ăn, sợ lãng phí tiền cho nên mới do dự.
Mọi  đều tò mò về mì ăn liền, trong đội ngũ xếp hàng   quen Tô Nguyên Thanh mới hỏi  : “Trợ lý Tô, mì ăn liền  là thứ gì thế,   dùng nước sôi để pha, thêm chút gia vị điều chế  là  thể ăn , nhưng vị của nó thế nào ?”
Tô Nguyên Thanh còn  đáp thì    tiếp lời: “Cô  từng ăn mì thêm dầu thêm muối ở nhà   , còn  thể  vị gì  nữa, vì mì chứ vị gì.”