Diệp Bảo Châu  thế trong lòng liền chùng xuống,   lúc tan  nhà ăn  phản hồi tình hình tiêu thụ hôm nay đến văn phòng, hôm nay mì ăn liền quả thật bán   khả quan cho lắm, cả một ngày mà chỉ bán   đến sáu mươi phần. Phải  rằng Dân Phúc tổng cộng  một nghìn công nhân,  gần một nửa   mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà ăn, mới bán   sáu mươi phần, con   quả thật thấp hơn bọn họ tưởng tượng.
Chẳng qua đây mới chỉ là bắt đầu nên cô cũng  vội, hơn nữa khi  bọn họ cũng  tập trung ý kiến của công nhân, tuy rằng bán  chạy nhưng phản hồi và mấy công nhân  đưa  đối với sản phẩm  khiến cô và Quách Hữu Bình vô cùng hài lòng, cho nên bọn họ  điều chỉnh phương án tiêu thụ một chút, đợi ngày mai sẽ thử một phen.
Diệp Bảo Châu  Tô Nguyên Thanh  bao giờ  lòng , bây giờ  thấy   cố tình hỏi như , trong lòng cũng  bất mãn. Cô   đàn ông  mặt thấy khóe miệng   vẫn còn vết bầm nhạt, mới  một tiếng: “Chuyện   đánh  điều tra đến  ,  còn  thời gian để quan tâm đến sản phẩm mới ?”
Vừa nhắc đến vết thương, khóe miệng đang giương lên của Tô Nguyên Thanh lập tức hạ xuống,  nó chứ, Diệp Bảo Châu  thật đúng là rắc muối lên vết thương của  , xem   chiếm lời của cô ở phương diện võ mồm đúng là   một chút khả năng nào mà!
Anh  cắn răng, nhanh chóng bình  tâm trạng   bảo: “Yên tâm, nếu   tra   thì cứ coi như  xui xẻo, nhưng nếu sản phẩm mới  của cô  bán   vấn đề cũng lớn lắm đó.”
Nói xong,   cũng  đợi Diệp Bảo Châu trả lời mà trực tiếp   rời .
Diệp Bảo Châu  bóng lưng  xa của   mà  híp mắt , xem   đó cô  nghĩ Tô Nguyên Thanh quá bình thường , còn tưởng đợi xưởng trưởng Tiền  thì   sẽ khiêm tốn hơn vài phần, nhưng bây giờ xem , chỉ cần xưởng trưởng Tiền còn ở trong xưởng thì   sẽ   đường cụp đuôi, mà chỉ cần      sai phạm thì nhà xưởng chắc chắn cũng sẽ nể mặt   một chút.
Nếu   thật sự  bản lĩnh cũng thôi , cô  thể nhịn  cái tính của  , nhưng cứ cố tình   chính là một con ruồi thối chỉ  nhận lương chứ    việc tử tế, nếu cứ để loại ruồi bọ  bay vo ve  mặt cô mãi  cũng thật là một chuyện khiến  ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-566.html.]
Xem , cô vẫn  nghĩ cách đá con sâu mọt   khỏi đội ngũ mới .
…
Diệp Bảo Châu về thẳng nhà, hỏi Lục Thiệu Huy: “Gần đây   phát hiện  Tô Nguyên Thanh  gì khác thường ?”
Lục Thiệu Huy cũng  về đến nhà  lâu, lúc   thấy cô hỏi về Tô Nguyên Thanh bèn nhíu mày : “Sao thế? Anh   tìm em ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu  một tiếng: “Vừa  gặp   ở  tầng,   vài câu.”
Lục Thiệu Huy    lời    ngay cái miệng  của Tô Nguyên Thanh chắc chắn  hạ tiện nữa : “Gần đây   lén lén lút lút, vẫn luôn  chằm chằm  phân xưởng tạm thời,  thấy   đang  tìm cơ hội giở trò  đây.”
Diệp Bảo Châu  thế chợt  lạnh một tiếng: “Anh  giở trò  thì càng , như   cứ trực tiếp bắt   , đến khi  em  đề nghị khai trừ  .”
Lục Thiệu Huy  híp mắt : “Được,  cứ đợi xem thế nào , mấy hôm nay  cũng sẽ  hỏi  cảnh sát xem bọn họ  thể lấy  dấu vân tây  cung cấp  .”
Diệp Bảo Châu gật đầu, chỉ mỗi  Tô Nguyên Thanh  nhốt cô  cũng   tác dụng lớn bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ là bồi thường và xin  hoặc là phạt tiền gì đó thôi. Lần   ấn c.h.ế.t   thì nhất định  tìm    lớn của  , nếu gần đây Tô Nguyên Thanh  lén lén lút lút,  cô cứ đợi thêm một lúc, đợi bận xong  thời gian  mà   vẫn   tay,  cô sẽ cân nhắc đến việc đẩy   một phen.