Chuyện một ngày tiêu thụ mì ăn liền ở nhà ăn  quá lý tưởng đến ngày hôm   cơ bản, các đồng chí ở văn phòng ủy ban xưởng đều  hết, lúc Diệp Bảo Châu  , Lâm Tú Giai kéo cô qua một bên hỏi: “Các lãnh đạo   tình hình bày bán ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Tối qua lúc tan  chúng    .”
Lâm Tú Giai  nhíu mày: “Vậy bọn họ nghĩ thế nào,  cách ứng phó gì ?”
Diệp Bảo Châu thấy cô  nhíu mày mới duỗi tay kéo giãn ,  bảo: “Có, cô đừng quá lo lắng, chúng  nhất định sẽ thành công mà.”
Diệp Bảo Châu thấy cô  nhíu mày mới duỗi tay kéo giãn ,  bảo: “Có, cô đừng quá lo lắng, chúng  nhất định sẽ thành công mà.”
Lâm Tú Giai  thế cũng sững sờ,  đó thì thở phào một  nhẹ nhõm,  thật, cô   lo lắng chuyện hôm qua, lo bọn họ sẽ thất bại,  đó cô    về văn phòng ủy ban xưởng  một cán sự nhỏ, nhưng bây giờ  thấy Diệp Bảo Châu  như thế, cô    tự tin hẳn.
Hôm qua, Diệp Bảo Châu và Quách Hữu Bình cũng  nghĩ đến một vài phương pháp ứng phó, nhưng cũng  khiến sự việc trở nên quá mức phức tạp. Ban đầu nhà ăn bày bán mì ăn liền ở chỗ cửa sổ, tuy rằng công nhân  thấy mì nén nhưng dù  thì mì nén cũng chẳng  mùi thơm gì cả, mà gói nước sốt  là thể lỏng,   nước sôi cho nên bọn họ sẽ  ngửi  mùi gì hết,  thử cũng  dám thử, sợ ăn  ngon  lãng phí tiền, cho nên hôm nay bọn họ kêu nhà ăn bán mì ở bên ngoài, thuận đường pha hàng mẫu cho các công nhân thử vị.
Vân Mộng Hạ Vũ
Để nghiệm chứng cách của   đúng hướng   cho nên buổi trưa  tan  Diệp Bảo Châu  kêu Lâm Tú Giai và mấy đồng chí trong văn phòng cùng  xuống nhà ăn, nhưng  ngờ  khi bọn họ    một lúc,  phát hiện  Tô Nguyên Thanh cũng theo bọn họ, giống như cố tình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-567.html.]
Lần , Tô Nguyên Thanh cũng  vội,    nhanh  chậm theo phía  Diệp Bảo Châu,   lát nữa khi Diệp Bảo Châu  thấy sản phẩm mà  thề thốt chắc như đinh đóng cột    lòng  đến  sẽ  sắc mặt gì.
Trong lòng    sớm chuẩn  sẵn sàng đủ các cách an ủi Diệp Bảo Châu, nhưng  ngờ đợi khi cùng bọn họ đến nhà ăn  phát hiện tình hình    giống hôm qua  thấy cho lắm.
Lúc , phía  cửa sổ bán mì ăn liền lúc đầu    một hàng   dài, mà nhân viên công tác trong nhà ăn vốn ở bên trong cửa sổ  mà  chuyển  bên ngoài ,  chỉ như thế, bọn họ còn đang ở bên cạnh pha một bát mì to cho công nhân ăn thử, bát mì đó cứ  gọi là thơm thôi .
Những công nhân  đó  thử nhưng  dám thử, lúc  ăn  mì  chỉ cảm thấy mì trơn tuột  dai dai, nước dùng thì thơm ngon,  vị thịt  đậm đà, hương vị   tươi,   khác hẳn với trong tưởng tượng của bọn họ ngày ,  càng  giống như mấy     ngày , chỉ  mỗi nước canh suông.
Bây giờ đang là buổi trưa, chút ít mì ăn thử , lượng chỉ đủ nhét kẽ răng của  , mà công nhân  thử vị   nhớ thương cái vị , thèm đến  c.h.ế.t cho nên   hai lời bắt đầu xếp hàng, miệng còn ồn ào  vị của nó thế nào,  xếp hàng đằng  còn  kêu nhân viên công tác chừa  cho bọn họ một chút, cảnh tượng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Tình hình chênh lệch quá lớn với ngày hôm qua  thấy khiến Tô Nguyên Thanh trực tiếp trố mắt , chuyện gì thế ,   chỉ là một bát mì thôi ,   chỉ cho bọn họ thử  mấy miếng thôi ? Thế mà  như  ? Có đến mức đó ?
Nhìn thấy  càng ngày càng xếp hàng đông, Tô Nguyên Thanh buồn bực đến mức một cơn tức tối trực tiếp vọt thẳng lên, nhưng cứ cố tình lúc  trong tay một công nhân hôm qua còn  chung với   đang bưng một bát mì  pha xong, còn chạy đến  mặt  : “Trợ lý Tô, mì  khác hẳn với hôm qua các   đấy, nào   vị nhạt thếch như nước lã chỉ thêm dầu thêm muối  mì sợi , nó ngon hơn tự chúng  nấu nhiều, canh  còn đậm đà vị thịt nữa chứ.”
Anh    như thế, một đám  đang xếp hàng đồng loạt dồn tầm  lên  Tô Nguyên Thanh, Diệp Bảo Châu và mấy  trong văn phòng cũng cùng  qua, Tô Nguyên Thanh lập tức càng tức hơn, ánh mắt của mấy    ý gì đây,  cứ như   cố tình  mì   ngon .