Cốc Lệ Hoa thấy hai hôm nay chồng  nín nhịn như thế cũng an ủi: “Em thấy bọn họ vẫn vui mừng quá sớm , bán chạy hàng ở xưởng thì  gì mà  vui , ở trong xưởng mới bán  tám xu một gói, kiểu gì bán  bên ngoài cũng  một hào ba, đơn giá  chênh lệch lớn như thế,  khác cũng  mất tiền oan dâu, dựa  cái gì  bán chứ!”
Tô Nguyên Thanh   lời  trong lòng  an ủi một chút, nhưng cũng cảm thấy  giống, vì đây là nhà xưởng, bán  hàng  bọc hàng, chắc chắn sẽ  rẻ hơn, bên ngoài bán một hào ba,  bàn đến nó đắt bao nhiêu nhưng giá cũng ngang tầm mì thịt bằm trong bán ở tiệm cơm bên ngoài , hơn nữa lưu lượng khách ở tòa nhà bác hóa cũng  hơn.
Lại thêm  cứ cảm thấy con  Diệp Bảo Châu    tà môn, lúc bạn cảm thấy cô chắc chắn   thì cô đột nhiên  , còn đánh cho bạn trở tay  kịp.
Cho nên   cũng  tiếp câu  của vợ.
Cốc Lệ Hoa thấy   im lặng  tiếp tục bảo: “Anh cũng đừng ủ rũ quá, cho dù   bọn họ bày bán thành công thì   em cũng  cách khiến bọn họ  thành công mà.”
Tô Nguyên Thanh  thế lập tức ngẩng đầu lên  cô : “Em   gì?”
Cốc Lệ Hoa sáp  gần thì thầm bên tai chồng vài câu, Tô Nguyên Thanh   sắc mặt   đổi,  đó  cô : “Thế    , lỡ như xảy  chuyện thì chúng  đều sẽ xong đời mất?”
Cốc Lệ Hoa trừng mắt   : “Trước đây    từng  phân xưởng  của bọn họ   nhiều lúc  đóng cửa  , đến khi   lẻn    tay xử lý,   là   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-570.html.]
Trước đây, Tô Nguyên Thanh  từng nghĩ đến cách   nhưng quá mạo hiểm,    là kéo cả   trong luôn, thế  cũng mất nhiều hơn : “Anh   nhưng vẫn mạo hiểm quá, lỡ như  phát hiện là chúng   cuốn xéo ngay và luôn đấy, cách    .”
Cốc Lệ Hoa cũng  mạo hiểm, nhưng cô   thể  thấy chồng  nín nhịn như  : “Dù  em cũng chỉ nghĩ   một cách như  , về phần     thì  tự nghĩ , hoặc là  sẽ khiến cô   thể  phó xưởng trưởng  nữa, hoặc là     cứ nhịn  tiếp .”
Tô Nguyên Thanh  cô    cho  nhưng chuyện  quả thật quá mạo hiểm, cho nên   vẫn  nghĩ kỹ nữa: “Anh xem tình hình tiêu thụ ngày mai thế nào  , lỡ như bọn họ bán  chạy,  đến khi  cũng  cần chúng    gì thì lãnh đạo và những  khác cũng sẽ  ý kiến.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy   rõ  xem tình hình tiêu thụ nhưng Tô Nguyên Thanh vẫn    cam lòng,   cảm thấy  quá mức để ý Diệp Bảo Châu cho nên đến ngay cả trong mơ cũng là mì ăn liền,  sắp thành nỗi ám ảnh luôn . Thế nên ngày hôm , tuy chín giờ hơn   mới dậy nhưng cũng  lập tức chạy  xem mì ăn liền của Dân Phúc bán thế nào mà là đợi ăn cơm trưa xong  mới .
Hôm nay là quốc khánh nên  nghỉ, trong đại viện  náo nhiệt, đến  cũng  trẻ nhỏ và  nhà đang chơi đùa,  cơ bản đều là  từng gặp  nhưng Tô Nguyên Thanh đạp xe đạp cho nên cũng  chào hỏi bọn họ mà phóng thẳng đến tòa nhà bách hóa, khi   đến cũng  hơn một giờ.
Tuy rằng tầm   là đầu giờ chiều nhưng hiếm khi  nghỉ, cho nên hai bên đường và trong ngoài tòa nhà bách hóa đều  là , cảnh tượng  cũng gần giống với năm mới đến tết.
Tô Nguyên Thanh  sản phẩm của bọn họ  bán ở quầy hàng tầng một cho nên  khi cất xe đạp ,   trực tiếp đến quầy hàng tiêu dùng. Quầy hàng ở đây  đông, bày bán những sản phẩm khác , mì ăn liền là một trong  đó cho nên  xếp hàng cũng  nhiều.
Không thể   Vương Hướng Đông đối xử với Dân Phúc bọn họ cũng ,   xếp hàng phía   ngẩng đầu lên   thể  thấy biển quảng cáo mì ăn liền của Dân Phúc treo phía bên giá hàng, vị trí đó cứ  gọi là bắt mắt thôi , hơn nữa biển quảng cáo vẽ  sống động, giống y chang vật thực, vô cùng hấp dẫn ánh mắt  .
Tầm  của   dịch xuống , đợi khi  thấy  một giá hàng bên  biển quảng cáo nhét đầy ắp mì ăn liền mà  sững sờ.