Mấy lãnh đạo Điền Kiến Binh, Quách Hữu Bình và Tiền Nghĩa cũng  thấy bảng biểu tiêu thụ, bọn họ  hề mừng rỡ mất lý trí vì đây là lưu lượng của ngày quốc khách. Sau hai ngày, lưu lượng quả thật  giảm xuống nhưng cũng  giảm quá nhiều, con  tiêu thụ mì ăn liền cộng  cũng đạt gần đến bốn trăm đồng, mấy hôm  con   cũng dần dần  định .
Mấy ngày , hôm nào cũng  bảng tiêu thụ  gửi lên,  thấy con  bên  giấy, Quách Hữu Bình  đến  khép  mồm, tuy rằng mức tiêu thụ    bằng hôm quốc khánh nhưng sức duy trì vẫn  mạnh. Lúc  ông    mẫu mì ăn liền   khiến nhà xưởng lỗ vốn, ngược  vì năng lực sản xuất cho nên mới ảnh hưởng đến mức tiêu thụ, nếu năng lực sản xuất theo kịp thì mì ăn liền  chắc chắn  thể càng bán chạy hơn nữa.
Diệp Bảo Châu cũng  cùng suy nghĩ với Quách Hữu Bình, thiết  cũ quá , năng lực sản xuất  đủ, bằng  cái quốc khánh  bọn họ còn  thể kiếm  nhiều hơn một chút.
Mà Điền Kiến Binh   nghĩ giống bọn họ,   năng lực sản xuất gì đó sẽ từ từ tăng lên thôi, bây giờ cuối cùng thì ông  cũng  thể thở phào một  nhẹ nhõm . Lần  Diệp Bảo Châu   khiến ông  thất vọng,  chuyện ông  dùng cái chức bí thư  để đảm bảo tiến cử cô lên  phó xưởng trưởng cuối cùng cũng qua .
Liên tiếp mấy hôm,  bộ  trong văn phòng ủy ban xưởng đều chìm đắm trong một bầu  khí  nhẹ nhàng, dường như  nào cũng  vui vẻ, ngoại trừ Tô Nguyên Thanh.
Trước đó   luôn ôm tâm lý may mắn nhưng chỉ cần là chuyện mà Diệp Bảo Châu   hình như đều   gì mà  thành công. Cô  thành công     sẽ  gặp xui xẻo.
Liệu    nên  chút gì đó ?
Không    mà mấy lời vợ      đó  từ từ hiện lên trong đầu  .
Vân Mộng Hạ Vũ
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-572.html.]
Thật  Tô Nguyên Thanh cũng    đến một bước  , vì nó   g.i.ế.c địch một nghìn cũng tự tổn thất tám trăm, hơn nữa, lỡ như  thành công    cút xéo chính là  , cho nên mấy lời  cứ lặp  lặp  trong đầu  , nhưng   thế nào cũng  hạ quyết tâm , cộng thêm con  Diệp Bảo Châu  tà môn như , cho nên trong lúc nhất thời   cũng  đau đầu.
Lúc , nếu như Diệp Bảo Châu trực tiếp tới Vạn Phúc thì hẳn sẽ  bao nhiêu,   cũng sẽ   nhiều chuyện như  nữa, phỏng chừng   cũng  thể xuống  trợ lý của phó xưởng trưởng, nhưng  mà tên Điền Kiến Binh c.h.ế.t tiệt   giữ cô ,   đúng là xúi quẩy tám đời mới gặp  loại chuyện .
Lúc Diệp Bảo Châu tới tìm Tiền Nghĩa  vặn  thấy một  Tô Nguyên Thanh  trong văn phòng vò đầu bứt tai, cô  thành tiếng, hỏi: “Trợ lý Tô,    thế? Tâm trạng   ?”
Tô Nguyên Thanh  ngẩng đầu lên trông thấy cô   đuổi cô  ngoài, nhưng bây giờ   chính là phó xưởng trưởng, là lãnh đạo thứ hai về phương diện sản xuất trong nhà xưởng cho nên   đành  một tiếng: “Phó xưởng trưởng Diệp, cô nghĩ nhiều , tại  tâm trạng     chứ?”
Diệp Bảo Châu  thấy âm điệu   kìm nén của   cũng  mấy hôm nay   bất mãn bao nhiêu: “  ,  còn tưởng  thấy mì ăn liền bán chạy cho nên  vui chứ.”
Dứt lời, hô hấp của Tô Nguyên Thanh dồn dập hẳn, ả đàn bà  cố tình  lời  là  ý gì, đang sỉ nhục   ? Hay là cố tình châm biếm  , móc mỉa  ,  xem trò  của  ?
Bàn tay buông thõng bên hông của    siết , khóe miệng miễn cưỡng nặn  một nụ : “Cô   là  ý gì chứ?  là công nhân của Dân Phúc, sản phẩm của nhà xưởng bán chạy     thể  vui ?
Diệp Bảo Châu thầm nghĩ,  chỉ thiếu điều khắc hai chữ  vui lên mặt  thôi,  mà vẫn còn giảo biện cho : “  thể  ý gì  chứ, chỉ là nghĩ đến  đó   phục  đến ,   bằng lòng phối hợp tuyên truyền về sản phẩm mới như thế, cho nên  thấy bộ dáng của  hiện tại mới cho rằng  phiền lòng vì sản phẩm mới bán chạy đó.”
“Cô…”