Tiền Nghĩa nhíu mày: “Bên đó Hà Thiếu Cường đang   ,    thể nhường chức cho cháu .”
Cho dù Diệp Bảo Châu     thì Tô Nguyên Thanh vẫn cảm thấy mua hàng cũng là một chức vụ  tồi, cho nên  nhướng mày : “Không  bên cạnh Diệp Bảo Châu cũng nên  một trợ lý  ? Tìm một  hoặc là điều Hà Thiếu Cường qua, thế   là trống một chỗ  ?”
Tiền Nghĩa nghĩ ngợi, cảm thấy cách  hình như cũng , dù  thì qua  thời gian nữa, Diệp Bảo Châu chắc chắn sẽ chuyển  chỗ của Quách Hữu Bình, cô chắc hẳn cũng cần một trợ lý cho : “Được, để   hỏi xem.”
Phía bên , Diệp Bảo Châu trở về văn phòng, nghĩ đến vẻ mặt như ăn  ruồi đó của Hà Thiếu Cường là cô mỉm  một cái,   cô  chuyện quái đản như thế,   chắc hẳn  tức tối,   nhịn  đây? Chỉ cần    nhịn , cô  tin  thể bắt   của  .
Chẳng qua đây là chuyện nhỏ, cho dù tiếp theo đây     gì cũng   Lục Thiệu Huy và Lâm Tú Giai trông chừng   , Diệp Bảo Châu  cần lo lắng, bây giờ chuyện đơn đặt hàng mới là chuyện lớn.
Tuy  đầu tiên bày bán thành công viên mãn nhưng bọn họ vẫn  một vấn đề  lớn đang  đối mặt, hiện tại Vương Hướng Đông  ký hợp đồng với bọn họ, nhưng vì vấn đề năng lực sản xuất cho nên lượng đặt hàng cũng  lớn, mà mấy tòa nhà bách hóa khác cũng  thử mẫu mì ăn liền  của bọn họ, nhưng  mắt, với năng lực sản xuất của bọn họ cùng lắm chỉ  thể cung cấp cho Vương Hướng Đông và ba cửa hàng bán lẻ của xưởng bọn họ, còn các tòa nhà bách hóa khác  cung cũng    thể cung , cho nên  nhiều đơn đặt hàng đến  cũng vô dụng.
Còn một chuyện khác cần lo lắng, đó là bây giờ sản phẩm của bọn họ  lên thị trường , hàng nhái  chắc   nhưng cũng  chắc chắn, nếu  hàng nhái, những xưởng thực phẩm khác bọn họ  , chỉ riêng một  Vạn Phúc  tạo thành mối đe dọa to lớn đối với bọn họ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-574.html.]
Vạn Phúc là xưởng lớn, thiết  đầy đủ, năng lực sản xuất cũng lớn, chỉ cần bọn họ nghiên cứu phát triển  một thứ tương tự  bọn họ sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, đến khi , Dân Phúc đúng thật là trải đường cho bọn họ , cho nên bây giờ thắng lợi của cô chỉ  thể tính là bước  một bước mà thôi.
Hai vấn đề , Diệp Bảo Châu  bàn bạc qua với Quách Hữu Bình, Quách Hữu Bình cũng đồng ý sắp tới sẽ điều hai mươi  từ năm phân xưởng hoặc là ban hậu cần khác đến phân xưởng tạm thời tạo thành một dây chuyền sản xuất, nhưng đây chỉ là vấn đề giải quyết tạm thời.
Mà thứ quan trọng nhất của bọn họ vẫn là vấn đề thiết , bọn họ cần  thiết  kiểu mới tới  thế nhân công, nhưng nó liên quan đến vấn đề tài vụ khá lớn,   một tiếng với bí thư Điền và Tiền Nghĩa. Tiền Nghĩa  thành vấn đề vì dù  ông  cũng sắp nghỉ hưu , nhưng hình như Điền Kiến Binh sẽ  vui lắm .
Rất nhanh  đến ba giờ, Diệp Bảo Châu thu dọn đồ và tới phòng họp, mấy  Quách Hữu Bình đều  ở trong  cả, mấy quản lý phân xưởng cũng đều lên hết.
Lần , Quách Hữu Bình  vắn tắt chủ đề chính của cuộc họp   với mấy chủ nhiệm phân xưởng, chỉ là kêu mấy quản lý bọn họ bớt nhân lực  để điều đến phân xưởng tạm thời, ông  vốn  thể trực tiếp thông báo xuống là  nhưng xét thấy  đó mấy chủ nhiệm phân xưởng  cố tình  khó Diệp Bảo Châu, cho nên vẫn mở một cuộc họp để nhắc nhở mấy  bọn họ một  nữa.
Cuối cùng, ông   : “Lần    điều  chắc   thể về  phân xưởng cũ, cho nên gần đây  khả năng bộ phận nhân sự sẽ tuyển thêm một vài  ,    ý kiến gì ?”
Đường Ngọc và Trương Vinh Tài hiển nhiên đều   vấn đề gì cả, cho nên đồng ý một cách  sảng khoái, Mã Vĩnh Quân và hai chủ nhiệm phân xưởng khác  khi mì ăn liền bày bán còn   phục, nhưng ai ngờ    mà mì ăn liền  bán  thành công như bánh Chiffon chứ!
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ đều   chủ nhiệm hơn mười năm ,  sản phẩm mới bán chạy là  ý nghĩa gì,  nghĩa trong tương lai  sai, một phân xưởng mới sẽ   đời, một cô gái trẻ như Diệp Bảo Châu chỉ trong một năm  liên tiếp tạo  hai phân xưởng, cho nên vị trí phó xưởng trưởng  cô thật sự   vững.