Bởi  chút ngạo mạn  của bọn họ cũng trực tiếp tan biến ngay khi Quách Hữu Bình cố tình hỏi như , cả ba  đều nhanh chóng đáp lời.
Thấy mấy lãnh đạo phân xưởng đều đồng ý điều  , Lâm Tú Giai cũng thở phào một  nhẹ nhõm, bây giờ cô  là tổ trưởng tạm thời, tuy rằng mì ăn liền bán  chạy nhưng năng lực sản xuất   theo kịp khiến cô  cũng  áp lực.
Điền Kiến Binh cũng hiểu tại  Quách Hữu Bình   nhấn mạnh như thế, ông  cũng thuận thế nhắc nhở: “Mọi  đều là đồng chí công nhân của Dân Phúc,  việc đều là vì một tiêu chí, chỉ Dân Phúc càng ngày càng  thì chúng  mới càng ngày càng  , cho nên  hy vọng   trong công việc,    đoàn kết  với , tập trung  bộ sức mạnh để xây dựng Dân Phúc, xây dựng tương lai của chúng .
Dứt lời,   vỗ tay “bôm bốp”, Diệp Bảo Châu thầm đảo trắng mắt, một bí thư như Điền Kiến Binh hô khẩu hiệu to hơn ai hết nhưng đến lúc  hành động hóa thì  nơm nớp lo sợ,    giống một bí thư  việc lâu năm.
 lúc ,   đều đang vỗ tay, cô cũng đành vỗ tay mang tính tượng trưng .
Mã Vĩnh Quân  liếc mắt  Diệp Bảo Châu ở phía đối diện qua khóe mắt, một cô gái trẻ rõ ràng chỉ mới hai mươi hai tuổi nhưng  việc gì dường như cũng đều mang bộ dáng  tính toán sẵn trong lòng, ngay cả bây giờ  ở nơi đó cũng  thong thả ung dung,  liên tưởng đến mấy chuyện cô   trong một năm ,    giống một cô gái trẻ  trải sự đời nhiều, ngược  giống một lãnh đạo lâu năm dày dặn kinh nghiệm hơn.
Người  năng lực thì   sẽ thật lòng tâm phục, cho nên   nhanh chóng : “Mong các vị lãnh đạo yên tâm,   chúng  nhất định sẽ phối hợp sản xuất.”
Nói xong,    sang Diệp Bảo Châu: “Phó xưởng trưởng Diệp,  đây là  hèn hạ, nếu còn  chỗ nào   đúng cũng mong cô bỏ qua cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-575.html.]
Hai chủ nhiệm phân xưởng hai và bốn   thấy Mã Vĩnh Quân  như , cũng  phụ họa  lau mồ hôi, thầm nghĩ, cũng may mà lúc đầu bọn họ   khó cô gay gắt đến thế, bằng  ai dám đảm bảo   cô sẽ  gây khó dễ cho bọn họ.
Diệp Bảo Châu  ngạc nhiên vì   Mã Vĩnh Quân  khách sáo với cô như thế, trong lúc nhất thời cũng     gì cả, chỉ đành nở nụ , khách sáo đáp  vài câu.
Vấn đề phân xưởng   xong,  đó, Quách Hữu Bình vẫn   chuyện vấn đề thiết  với Điền Kiến Binh cho nên kêu  của phân xưởng trở về , đợi mấy  phân xưởng  , ông  lập tức  sang Điền Kiến Binh và : “Bí thư Điền,  đó  với đồng chí Diệp Bảo Châu  kiến nghị chuyện mua thiết  ở Thượng Hải, việc  ông  cân nhắc đến  ?”
Nói thật, một cái máy tận bốn, năm nghìn đồng,  còn   mua mỗi một cái, Điền Kiến Binh thật sự  tiếc của, ông    đầu tư nhiều như thế  khi  bất cứ một lợi nhuận gì, nếu lỡ   biến   thị trường quá nhiều  bọn họ cũng sẽ lỗ vốn mất.
Sau khi trầm ngâm một lúc, ông  chậm rãi : “ nghĩ nếu chúng   định điều  của phân xưởng   chuyện thiết  cứ tạm gác qua một bên  , vẫn  xem thị trường thế nào   quyết định .”
Diệp Bảo Châu  ngay   sợ  mạo hiểm mà, cô từ từ thở  một   : “Chúng   thể đợi thị trường nhưng thị trường sẽ  đợi chúng , nếu Vạn Phúc cũng đang nghiên cứu thứ ,    hào phóng chịu chơi, đến khi đó chúng  còn  ưu thế gì nữa?”
Quách Hữu Bình cũng  với vẻ mặt nặng nề: “Không  nếu như mà    ngóng  bọn họ đang nghiên cứu mì ăn liền , cho nên bí thư Điền, chúng   một khởi đầu  như thế thì  nên nơm nớp lo sợ, bằng  chính là chắp tay nhường thị trường cho  khác.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Điền Kiến Binh thật sự ghét Vạn Phúc  chết,  đây  cướp bánh Chiffon với bọn họ,  đó  định cướp  của bọn họ, bây giờ  cướp mì ăn liền của bọn họ tiếp, rõ ràng là một xưởng lớn  mà    một chút khí tiết nào hết, cứ nhất định  so đo với một xưởng nhỏ như bọn họ: “Vạn Phúc bọn họ    ,  cứ cản trở chúng  hoài ?”