Tô Nguyên Thanh thấy giọng là cả lập tức rùng một cái, vội về phía giọng phát , chỉ thấy Diệp Bảo Châu, Lục Thiệu Huy Điền Kiến Binh cùng tới.
Đầu óc chợt trống rỗng, hai tới nhanh như ?
Cậu của thì , tại ai thông báo cho ông qua đây?
Điền Kiến Binh vốn sắp ngủ nhưng của bộ phận bảo vệ và Diệp Bảo Châu đột nhiên tới tìm ông , Tô Nguyên Thanh lén đánh chìa khóa phân xưởng, lén lén lút lút định gì cho nên kêu ông cùng qua đây xem , thế nên ông mới vội qua đây.
Lúc , ông thấy Tô Nguyên Thanh nhốt ở bên trong, thấy vợ giữ chặt mà nhíu mày , cũng hỏi với vẻ khó hiểu: “Tô Nguyên Thanh, nửa đêm nửa hôm hai các ở đây hả?”
Tô Nguyên Thanh thế nhanh lấy bình tĩnh, đàn ông mặt, với giọng run: “Bí… bí thư Điền, chỉ lấy ít mì ăn liền thôi.”
Điền Kiến Binh cũng chẳng quan tâm gì mà kêu Hạ Đại Phú mở cửa phân xưởng.
Rất nhanh, cửa phân xưởng mở , đèn sáng, một đám ồ ạt chui trong phân xưởng, còn đợi kịp phản ứng thì chế trụ, đó đám soát một chiếc chìa khóa và một đôi găng tay từ trong túi của .
Tô Nguyên Thanh chậm rãi thở một , cũng may ném túi giấy , bằng bọn họ soát thì cũng rắc rối lắm, chỉ đáng tiếc, quên ném đôi găng tay , chẳng qua cũng cả, thể giải thích.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-585.html.]
Hạ Đại Phú cầm đôi găng tay, và lạnh giọng hỏi: “Được lắm, trợ lý Tô, ngay cả dụng cụ gây án cũng mang theo luôn?”
Tô Nguyên Thanh vội vàng đáp: “Không , trời lạnh cho nên mới mang găng tay thôi.”
Nói xong, sang Điền Kiến Binh và giải thích: “Bí thư Điền, là ma xui quỷ khiến, lấy mì ăn liền trong xưởng mãi cho nên mới trộm đánh chìa khóa, bây giờ thừa nhận sai của , là một quản lý, nên loại chuyện trộm gà bắt chó , nhưng niệm tình phạm đầu vẫn mong ông cho thêm một cơ hội, đảm bảo sẽ tái phạm nữa !”
Diệp Bảo Châu , cảm thấy vẫn thông minh đấy, để dấu vân tay nên học cách đeo găng tay , cô lạnh một tiếng: “Các đánh chìa khóa thật sự chỉ vì trộm mì ăn liền trong xưởng thôi ?”
Tô Nguyên Thanh thấy ánh mắt của cô u ám, vẻ mặt như mà trong lòng chửi cô một trận té tát: “, mì ăn liền của chúng quá ngon nhưng nhà ăn mãi vẫn chịu bán, cũng ngoài mua mì cho nên mới phạm sai ngu ngốc như , nếu tin thì các thể hỏi vợ !”
Lúc đầu Điền Kiến Binh còn tưởng Tô Nguyên Thanh phạm lớn gì cơ chứ, hóa trộm chìa khóa lẻn phân xưởng chỉ để tiện trộm mì ăn liền, nhưng cũng thể chỉ lời một phía của , vì thế ông lập tức gọi Cốc Lệ Hoa qua hỏi: “Các trộm đánh chìa khóa phân xưởng thật sự chỉ vì lấy mì ăn liền ?”
Cốc Lệ Hoa nhận ám thị nên chắc chắn thể trong thùng nước sốt bỏ đồ , hơn nữa miệng cô vẫn luôn nhét vải, chẳng thể tiếng nào, bây giờ vải lấy , cô lập tức giải thích: “Vâng, chúng cũng chỉ vì lòng tham, lấy mì ăn liền cho nên mới đánh chìa khóa, nghĩ ăn lúc nào thì qua đây lấy lúc đó.”
Tô Nguyên Thanh thế chợt thở phào nhẹ nhõm một , cô vợ cũng coi như lanh trí, uổng công nhiều như , cuối cùng thì cô cũng tiếp . Anh cũng theo: “ , là quản lý, chúng như quả thật là vô cùng đúng, nhà xưởng xử trí chúng thế nào thì chúng cũng xin nhận, nhưng chuyện chắc cần báo cảnh sát .”
Cốc Lệ Hoa hai chữ cảnh sát lập tức về phía Diệp Bảo Châu: “ đó, phó xưởng trưởng Diệp, tuy chúng chút mâu thuẫn với cô nhưng bây giờ chúng chỉ phạm đầu, cũng thành công lấy gì cả, cô cũng thể hận chúng đến mức trực tiếp báo cảnh sát chứ?”