Hai hôm nay ông dọn dẹp xong đồ đạc, dứt khoát trực tiếp nữa, còn tưởng thế là bên tai yên tĩnh một chút nhưng nào ngờ , bà chị đó của ông vẫn quấn riết chịu tha, thấy ông ở nhà là suốt hai ngày chạy đến nhà lóc kể khổ với ông .
Giống như bây giờ đây, bà bảo: “Đó chính là cháu ruột của đấy, là xưởng trưởng của một xưởng mà để bắt nạt cháu như thế , còn thể diện gì ở cái xưởng nữa!”
Tiền Nghĩa giơ tay xoa mi tâm, bất đắc dĩ bảo: “Chị ơi, chuyện vấn đề ở Nguyên Thanh, tụi nó thể loại suy nghĩ chứ? Trước đây em còn là xưởng trưởng, xảy chuyện em cũng chịu trách nhiệm đấy, ? Cái lúc tụi nó gây chuyện từng nghĩ đến tình cảnh của em ”
Vợ của Tiền Nghĩa cũng tức tối, mấy năm nay cũng hốt bao nhiêu cứt cho Tô Nguyên Thanh , mà bây giờ Tiền Phân còn thở một câu như thế nữa: “ đấy, chị cả, chị cũng nghĩ cho chúng em với chứ, xảy chuyện như , bây giờ Tiền Nghĩa nữa , ngay cả nghi thức tiễn chân cũng nốt, các chị còn tụi em thế nào nữa?”
Tiền Phân cắn răng : “Tụi nó suy nghĩ đấy thật nhưng bây giờ trong xưởng cũng xảy chuyện gì , hơn nữa tụi nó cũng chỉ bỏ đồ thùng nước sốt thôi mà, chứ bỏ thêm cái gì khác . Tổn thất mà xưởng chịu lớn, khai trừ là , còn thu hồi nhà nữa, mợ bảo chúng ở đây?”
Chuyện Tiền Nghĩa , tuy tổn thất trong xưởng tính là quá lớn nhưng đây cũng vấn đề tổn thất, mà là suy nghĩ và hành động của Tô Nguyên Thanh vốn vấn đề , ông còn gì thì vợ ông lên tiếng: “Vậy về quê ở , nhà họ Tô các chị nhà ở quê mà.”
Tiền Phân lập tức : “Nhà họ Tô mới lớn bao nhiêu hả, ba đứa con trai, cháu trai cháu gái cả một đống đấy, mấy đứa trẻ cũng lớn hết cả , mợ kêu chúng ở chung kiểu gì bây giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-601.html.]
Bà đẻ ba đứa con trai, ở quê nhà con trai lớn và con trai thứ đều ở đến chật ních chỗ chui , nếu như thằng út còn về đó nữa cũng đất mà ở, tuy quê nhà cách nơi cũng tính là quá xa, nhưng thằng út ở thành phố lâu như thế , về quê ở chắc chắn cũng quen cho nên căn nhà chắc chắn thể thu hồi .
Tiền Nghĩa hít một : “Tụi nó chuyện như thế đó còn giấu em, còn khăng khăng giữ cái thái độ đến c.h.ế.t cũng chịu nhận đó khiến cho các lãnh đạo trong xưởng tức giận, chị kêu em thể gì đây?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Phân cũng cảm thấy con trai bốc đồng nhưng nếu Diệp Bảo Châu đến mức tuyệt tình như thế thì cũng sẽ kích động như , chuyện cũng duyên cớ cả đấy chứ: “Đó là do Diệp Bảo Châu đó quá đáng, cô lợi dụng quyền công để báo thù riêng, là một xưởng trưởng lẽ nào ?”
Đương nhiên Tiền Nghĩa ân oán giữa Diệp Bảo Châu và Tô Nguyên Thanh nhưng nếu Tô Nguyên Thanh tự tạo nghiệt thì cho dù Diệp Bảo Châu thế nào cũng sẽ bắt cái đuôi của : “Chuyện cũng do một cô định đoạt, bí thư và Quách Hữu Bình, còn cả cả Trần Minh Dũng đều đồng ý hết, một em là sắp nghỉ hưu , kiểu gì cũng mấy bọn họ ?”
Tiền Phân câu cũng tức chỗ xả: “Nói như là giúp chứ gì?”
Vợ Tiền Nghĩa lập tức : “Chị cả , chị kêu tụi em giúp thế nào bây giờ? Hai hôm nay lão Tiền đều , tính là nghỉ hưu, nào còn thể lên tiếng trong xưởng nữa?”
Tiền Nghĩa cũng nhức hết cả đầu : “ đấy, chị, thật sự em giúp mà là em thể giúp , bây giờ em nghỉ hưu , qua mấy hôm nữa văn kiện sẽ xuống, chuyện trong xưởng thuộc quyền quản lý của em nữa, chị cứ nhất định em mặt là khó em ?”
Tiền Phân tới đây mấy , nào ông cũng đều lôi cái cớ cho nên trong lòng cũng tức tối: “Được , giúp thì thôi, tự nghĩ cách tìm Diệp Bảo Châu đòi công bằng.”