Vợ Tiền Nghĩa  sợ bọn họ rước thêm rắc rối cho Tiền Nghĩa,   thấy lời  của bà   lập tức : “Được, chị  đòi  công bằng cũng , đến khi  xảy  chuyện bọn họ cũng  quản dâu, các chị cũng đừng  liên lụy đến lão Tiền nhà bọn em   bắt bọn em  hốt cứt cho nhà chị nữa!”
Tiền Nghĩa cũng lạnh mặt: “Phải, nếu chị   ầm lên nữa  em sẽ  quản nữa , chị cứ việc   loạn !”
Tiền Phân  thế mà đau tim,   bộ dáng thật sự   quản của ông  mà cơn giận trong lòng lập tức bốc lên ngùn ngụt: “Tiền Nghĩa ơi là Tiền Nghĩa,  thấy   cái chức xưởng trưởng  đúng là hèn nhát  chết,  đây  Quách Hữu Bình chèn ép, bây giờ đến ngay cả Diệp Bảo Châu cũng  thể bắt nạt , đúng là đồ hèn nhát!”
Vợ Tiền Nghĩa   thấy bà   như  trong lòng cũng lập tức nổi cáu: “Chị cả, chị  lời  là  ý gì hả? Lão Tiền nhà chúng  hèn nhát chỗ nào? Dân Phúc cũng   của  lão Tiền, chuyện mà con trai chị tự gây   còn trách chúng   xử lý cho các chị? Còn nữa, chúng     nhiều năm như thế, chuyện  giúp các chị còn ít  ?”
Tiền Nghĩa  lời  mà cũng tức đến đỏ mặt tía tai, ông   cái chức xưởng trưởng  cũng  dễ dàng gì, tuy rằng thành tích  tầm thường một chút nhưng  bên  cũng coi như còn tôn trọng ông , đến ngay cả Quách Hữu Bình cũng  từng  ông  như thế, kết quả chị ruột của   chửi  như , đúng là   một chút tôn trọng  gì hết.
Ánh mắt ông  lạnh lùng hẳn , trong giọng điệu mang theo cơn giận: “Tiền Phân, chị tự  mà hỏi Tô Nguyên Thanh nhà chị, từ  khi  dẫn nó  xưởng, tụi nó  rước bao nhiêu phiền phức tới cho , còn cả hai đứa con trai lớn của chị ngày xưa nữa, là tụi nó ăn trộm nên mới  đuổi , nếu   năm đó  ém chuyện  xuống thì hai thằng con trai  của chị  sớm   đồn cảnh sát . Bây giờ   giúp  chị thì chị  chê  hèn nhát, chị  bản lĩnh như   còn chạy tới chỗ   lóc kể khổ  gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-602.html.]
Tiền Phân thấy ông  đột nhiên nổi giận cũng ý thức  lời   hình như   quá đáng thật, vì thế bà  lập tức bảo: “ cũng   ý đó, chỉ là  thấy hai hôm nay Nguyên Thanh buồn bực mà   giận quá mất khôn, cho nên nhất thời lỡ mồm  sai lời, chứ    ý nhắm   .”
Vợ Tiền Nghĩa đảo trắng mắt trong lòng, bà chị cả nhà họ Tiền  chỉ một lòng   khác     theo lời bà ,  khác    thì chính là mặc kệ bà , là  nể tình  chị em, là đồ hèn nhát! Bà  cũng  thèm nghĩ thử xem mấy năm nay Tiền Nghĩa  giúp bà  bao nhiêu chuyện!
Tiền Nghĩa cũng hừ một tiếng,  để ý đến bà  nữa, Tiền Phân thấy hai  họ như  cũng    bọn họ  giúp  việc , chuyện nhà ở phỏng chừng là ván  đóng thuyền  cho nên dù   cam lòng đến  thì cũng đành chịu.
Bà  nghĩ  nghĩ    thở dài, : “Nếu  như ,   cũng   nữa, chuyển  thì chuyển , nhưng  khi chuyển   cũng  tìm một đường sống khác cho cháu trai  chứ, một nhà mấy  tụi nó còn  hai đứa con  nuôi, cũng  thể   công việc mãi .”
Vợ Tiền Nghĩa  bà  vẫn còn văn vở phía  nữa: “Chị cả , bây giờ lão Tiền  nghỉ hưu , Nguyên Thanh   tiền án tiền sự, cũng  dễ tìm công việc .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Phân    bà em dâu   chuyện mà chỉ  Tiền Nghĩa và bảo: “Cậu  định  giúp chuyện  đấy chứ?”
Tiền Nghĩa cũng chẳng  quản Tô Nguyên Thanh, nhưng nếu  quản thì Tiền Phân chắc chắn sẽ  tới  phiền ông  tiếp, nếu bà  cứ gây sức ép mãi như thế   ông  cũng  còn mặt mũi mà ở  xưởng nữa,  khi nghĩ ngợi một lúc, ông  bảo: “Bây giờ   tính là nghỉ hưu , Nguyên Thanh   tiền án tiền sự, nhà xưởng lớn thì khỏi cần nhắc đến nữa,   thể hỏi thử mấy xưởng nhỏ, chuyện   chỉ  thể cố hết sức mà  thôi.”