Lục Thiệu Huy hài lòng gật đầu,  xuống giơ tay niết gương mặt nhỏ của lão đại, cảm giác trơn mịn  còn  đàn hồi, giọng  lộ vẻ đắc ý: “Thế cũng  tồi,  đây   cũng  lúc  bốn tháng  mọc răng , ba thằng nhãi thối   uy phong của  năm đó.”
Diệp Bảo Châu  thế chợt bật : “Mẹ em còn  em cũng bốn tháng  mọc răng đây ,     tụi nó  uy phong của em năm đó.”
Khóe miệng Lục Thiệu Huy co rút,  ngay cả chuyện  mà cô cũng đòi giành với  : “Được,  là  uy phong của cả hai chúng  năm đó .”
Lúc , Hạ Thu Mai  ,  Diệp Bảo Châu: “Cái bà bên ngoài  cuối cùng cũng  gõ cửa nữa, bao giờ bọn họ mới chuyển  ? Mấy hôm nay chỉ cần  mở cửa là  thể  thấy bà  lườm , cái ánh mắt   đó cứ như chỉ hận  thể ăn tươi nuốt sống chúng  ?”
Tuy nhà xưởng chỉ cho Tô Nguyên Thanh thời gian năm ngày nhưng bây giờ thời hạn vẫn  đến, hơn nữa nhà xưởng cũng sẽ  ép bọn họ quá chặt, vì phía bên tài vụ vẫn cần một chút thời gian để đối chiếu sổ sách, Diệp Bảo Châu cũng  bảo: “Chắc là mấy hôm nữa thôi ạ, ngoại trừ lườm  , bọn họ   gì khác chứ?”
Hạ Thu Mai lắc đầu: “Ngược  cũng , hai hôm nay bọn họ cũng coi như yên tĩnh, ngoại trừ lúc thu dọn đồ đạc là than ngắn thở dài , thì chính là cằn nhằn chỉ gà mắng chó chửi xéo con.”
Tô Nguyên Thanh chịu thiệt lớn như thế chửi cô cũng là chuyện bình thường, Diệp Bảo Châu cảm thấy cũng   cả, nhưng cũng  thể đắc ý: “Vậy  ở nhà cũng  để ý một chút, con lo bọn họ sẽ nhân lúc con với Thiệu Huy  ở đây mà tìm  với thím Lưu gây sự.”
Lưu Xuân Hoa bảo: “Yên tâm , trời lạnh , mấy hôm nay bọn thím cũng   ngoài gì, thím ngoại trừ  chợ  thì cũng   khỏi cửa,  đây thím với bọn họ cũng  qua  gì, bọn họ cũng sẽ  lôi thím  trút giận .”
Lục Thiệu Huy  : “Con   với trưởng khoa Hạ, kêu bọn họ để mắt đến bên  nhiều một chút, cho đến khi nào đám  Tô Nguyên Thanh rời  thì thôi, ông   đồng ý , nhưng chúng  để ý hơn một chút cũng   chuyện .”
Bây giờ ba đứa trẻ   hơn ba tháng, vốn Hạ Thu Mai còn định ngày nào cũng dẫn bọn trẻ xuống tầng  dạo nhưng ai   xảy  một chuyện như  cơ chứ: “Được , bọn  sẽ để ý hơn.”
Vì ngày hôm  còn  cùng Triệu Bàng Hải  ngoài cho nên buổi tối  khi ăn cơm xong, Diệp Bảo Châu dự định  ngủ sớm một chút. Tối nay đến lượt lão đại ngủ với bọn họ. Lúc cô  lên giường thì  thấy Lục Thiệu Huy đang nắm cằm đứa trẻ ở  ánh đèn  trái  .
Diệp Bảo Châu nhíu mày  : “Anh đang  gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-604.html.]
Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Không   nó sắp mọc răng  ,  đang xem cho tụi nó nhưng hình như   gì cả.”
Diệp Bảo Châu cũng  qua  ,  hỏi: “Anh  tắm ?”
Lục Thiệu Huy   nhanh hóng đặt con xuống, tim đập thình thịch, tuy rằng chuyện thắt ống dẫn tinh  gần qua một tháng  nhưng  vẫn luôn tuân thủ chặt chẽ lời dặn dò của bác sĩ, cho nên trong một tháng    thành thật,  hề sinh hoạt vợ chồng, giờ cô hỏi như thế chắc chắn là  chuyện ở phương diện đó chăng!
Bây giờ cuối cùng thì  cũng sắp chào đón  đầu tiên vô cùng  mật,  thiết, cách thật gần với cô !
Yết hầu của   di chuyển, ánh mắt  cô mang theo vài phần ý tứ: “Đương nhiên là tắm , em   gì?”
Diệp Bảo Châu chẳng  gì mà leo lên giường,  đó trực tiếp lột sạch áo của , bộ dáng nôn nóng mất kiên nhẫn.
Lục Thiệu Huy trừng to mắt  cô gái,    con ở bên cạnh, sắc mặt  đỏ lên: “Thế… thế    , con vẫn  ngủ mà.”
Diệp Bảo Châu ừm nhẹ một tiếng, liếc mắt   với vẻ đưa đẩy,  đó bế con lên, nhét  lòng .
Lục Thiệu Huy chỉ cảm thấy chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn ôm chặt con trong lòng,  cô  hỏi: “Em tính  gì ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Không       con mọc răng   ? Cho nó b.ú sữa thử .”
Lục Thiệu Huy  thế chợt  một tiếng: “Anh là đàn ông…”
  còn  dứt lời thì lồng n.g.ự.c  truyền tới một cơn đau tái mặt,  “ui” một tiếng,  đó cúi đầu  con trai cả ngoan của  đang cắn ti   mạnh, hình như đang mài lợi thì !