Lục Thiệu Huy gật đầu,  Diệp Bảo Châu: “Đi thôi,   , chuyện  để  hãy .”
Nói xong, bọn họ đóng thật mạnh cửa, “rầm” một tiếng vang vọng khắp  bộ hành lang.
Âm thanh đóng cửa của   lớn, cho dù cách hành lang ba, bốn mét và một cánh cửa thì Tiền Phân vẫn  thể   tiếng . Lúc , lỗ tai bà  dán lên cửa,  thấy bên ngoài   còn động tĩnh nữa, qua một lúc lâu mới lén lút mở cửa, liếc mắt   bên ngoài.
Tiền Phân vốn cho rằng nhà họ Lục chắc chắn sẽ qua đây gõ cửa hỏi tình hình, đến lúc  bà   vặn  thể mượn chủ đề  để  chuyện của , chửi mấy  bọn họ như tát nước  mặt, nhưng  ngờ nhà họ Lục  chẳng  một câu nào cả, ngay cả đống rác ở cửa cũng  dọn , cứ như thể  từng  chuyện gì xảy  .
Bà  mơ hồ một lúc, thầm nghĩ, lẽ nào nhà họ Lục trực tiếp bỏ qua chuyện  ? Bọn họ  dọn rác và cũng  ho he một tiếng nào là   gì?
Sợ  phát hiện nên bà  nhanh chóng đóng cửa , Cốc Lệ Hoa  bà  và hỏi: “Thế nào  ? Bọn họ  dọn rác ?”
Tiền Phân nhíu mày: “Chưa, rác vẫn còn nguyên ở cửa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cốc Lệ Hoa  hiểu: “Bọn họ   thấy  ?”
Tiền Phân chắc chắn     thấy giọng của Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu, nếu bọn họ  xuất hiện trong hành lang  chắc chắn sẽ  thấy đống rác đó, nhưng tại  bọn họ  coi như   thấy? Bà    khó hiểu: “Mẹ nào  , dù  thì đống rác vẫn còn nguyên ở cửa .”
Cốc Lệ Hoa cảm thấy  đúng: “Sao con cứ cảm thấy bọn họ như chẳng   hết thế nhỉ? Bọn họ   gì? Không   chiêu  gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-606.html.]
Tiền Phân hừ một tiếng: “Có chiêu  thì   ,  khi chúng  chuyển  ngày nào  cũng sẽ đổ rác lấp ở cửa nhà bọn họ, lẽ nào bọn họ còn định đánh  chắc? Nếu bọn họ dám đánh    sẽ  luôn  đất,  bao giờ dậy nữa, xem bọn họ  thể  gì  .”
Cốc Lệ Hoa cảm thấy cách  cũng , con  Lục Thiệu Huy  dữ như thế, tùy tiện  lớn tiếng vài câu cũng  thể khiến  sợ c.h.ế.t khiếp, nếu lát nữa Lục Thiệu Huy tới đây gây rắc rối cho cô  thì  thể dùng luôn cách : “Lần  chuyện Nguyên Thanh  đánh chắc chắn là do Lục Thiệu Huy , dù  thì chúng  cũng sắp   , nhất định  tính hết nợ.”
Vừa nghĩ đến chuyện  là Tiền Phân  tức tối, nếu     bằng chứng thì con trai bà   thể  đánh một trận đòn oan ? Nếu  như thế, rác rưởi mấy hôm nay bọn họ sẽ đổ hết ở cửa nhà họ Lục, dù  thì cũng chẳng ai  thấy.”
Bà  gật mạnh đầu: “, dù  thì chúng  cũng đang dọn đồ, vẫn còn một đống rác nữa, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy chắc hẳn    , hôm nay  lẽ bọn họ  quan tâm .”
Cốc Lệ Hoa cảm thấy Diệp Bảo Châu chắc chắn   thấy  nhưng  mà bọn họ    một tiếng nào cả. Thế  cũng  giống phong cách  việc của Diệp Bảo Châu cho lắm, cho nên cô  vẫn : “Hay là hôm nay đừng đổ nữa, con cứ cảm thấy Diệp Bảo Châu  đang tính giở âm mưu gì đó.”
Tiền Phân cảm thấy cô    nhát gan quá, bây giờ bọn họ  chẳng còn gì nữa ,   là chân đất  sợ kẻ  giày: “Sợ cái gì,  cứ thích đổ đấy, đổ đến khi nào kín cửa nhà bọn họ thì thôi!”
Vì thế, bà   nhanh chóng dọn dẹp vệ sinh,  đó cũng mang cả rác nhà vệ sinh  ngoài, qua vài phút   thu  một túi rác đầy ắp, bà   xuống nghỉ ngơi, đại khái qua  mười phút   dậy tiếp: “Mẹ  đổ tiếp!”
Cốc Lệ Hoa lập tức gọi : “Mẹ, đừng vội,  xem   nào ở ngoài đó    hẵng đổ, đừng để lát nữa Diệp Bảo Châu  giở ám chiêu gì đấy.”
Tiền Phân  Diệp Bảo Châu thế nào, ả đàn bà  lòng    xa, bây giờ   khả năng cô đang cố tình giả bộ  quản,  đó trốn trong góc tối lén lút  chằm chằm,  cố tình bắt  bà  ngay tại trận.
Bà   thể  Diệp Bảo Châu bắt tận tay day tận trán như Cốc Lệ Hoa và Tô Nguyên Thanh , cho nên mới bảo: “Con yên tâm ,  cũng  ngu,  chắc chắn sẽ    đó mới đổ.”