Ánh mắt của  lạnh lùng, giọng  nghiêm nghị, gân xanh  cổ  cũng  lồi lên khiến Cốc Lệ Hoa run sợ, một nửa lời còn  định   lập tức kẹt ở cổ họng.
Tô Nguyên Thanh tức c.h.ế.t mất,     để ý đến Lục Thiệu Huy nhưng liếc mắt  qua đống rác ở cửa nhà họ Lục thật sự  cả lá củ cải và vỏ củ cải bên trong, hơn nữa trong đó cũng  mấy cục giấy, tuy ở vị trí của     thấy  bên trong tờ giấy đó  gì nhưng chuyện    khả năng là    và vợ   .
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh  siết chặt nắm tay, vẫn nghiến răng bảo: “Lục Thiệu Huy,  đừng hà h.i.ế.p  quá đáng.”
Cằm Lục Thiệu Huy bạnh , liếc mắt   : “Tô Nguyên Thanh, lòng kiên nhẫn của   hạn thôi, nếu đống rác    của nhà các    sẽ ăn sạch ngay  mặt  luôn, bây giờ hoặc là các  dọn rác , hoặc là các  bớt lấy tiền lương một tháng, các  tự  chọn !”
Bị Lục Thiệu Huy đe dọa như thế cũng  Tiền Phân tức  thổ huyết, nhưng nếu lát nữa Tiền Nghĩa tới đây, hoặc là thật sự trừ tiền lương của hai đứa con  bà  cũng chịu thiệt lớn mất.
Bà cụ ở gia đình bộ phận nhân sự   Tiền Phân  lập tức bảo: “Đồng chí Tiền Phân, dù  kiểm tra một tí cũng sẽ   lỡ quá nhiều thời gian của các bà, cứ để con dâu bà ở   , bây giờ chúng  cứ giằng co như  mãi, ngược  càng lãng phí thời gian hơn.”
Tiền Phân  đà lập tức nhảy lên: “Được , mấy  các  bắt nạt cả nhà chúng  đúng ,  thôi, dù  chúng  cũng sắp   ,   cũng sẽ  gặp  các  nữa,  cần  nhịn nhục cả đám các , đống rác  chúng  dọn!”
Bà   nhanh chóng nhấn mạnh một chút: “Tuy chúng  bằng lòng dọn nhưng cũng  chứng minh chúng  thừa nhận đây là rác chúng  đổ, chúng  chỉ   lãng phí thời gian ở đây với mấy  mà thôi.”
Nói xong, bà   Cốc Lệ Hoa: “Lệ Hoa, con dọn , dọn xong chúng  lập tức đến phòng khám.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-610.html.]
Cốc Lệ Hoa cũng   dọn vì  dọn như , cho dù bọn họ   gì nhưng cũng  biến tướng thành thừa nhận đống rác  là do  đổ, nhưng cô  cũng lo   sẽ  trừ tiền lương một tháng, vốn chuyện chất bảo quản   trừ  nhiều tiền , bây giờ còn trừ thêm nữa  tiền lương lấy  đến tay sẽ càng ít hơn.
Cuối cùng cô  cũng   cách nào khác mà đành nhanh chóng  lên lấy chổi quét dọn đống rác ,  đó  Lục Thiệu Huy, hừ lạnh một tiếng  mới xuống tầng.
Ầm ĩ một trận như thế cuối cùng tốn hơn một tiếng đồng hồ cũng xử lý xong, nhưng Lục Thiệu Huy cũng   dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Tô mà vẫn kêu Hạ Đại Phú nộp báo cáo tuần tra lên như cũ, đến khi   cũng sẽ nhắc đến chuyện  với ban lãnh đạo của nhà xưởng, nên trừ tiền thì vẫn  trừ tiền.
Bên  sự việc  giải quyết xong, nhưng Diệp Bảo Châu và Triệu Bàng Hải  mới đến tòa nhà bách hóa, hôm nay Quách Hữu Bình và Điền Kiến Binh cũng   ngoài, Dân Phúc chỉ  một chiếc xe lãnh đạo cho nên hôm nay bọn họ tới tòa nhà bách hóa   dựa  xe buýt. Khi đến  hơn chín giờ, trong tòa nhà bách hóa     náo nhiệt.
Diệp Bảo Châu  từng tới nơi  nhưng hôm  Triệu Bàng Hải mới cùng Quách Hữu Bình qua đây xong, cho nên    văn phòng bộ phận hàng hóa của tòa nhà bách hóa   ở , hai  lên thẳng tầng ba, lúc gần đến khu vực văn phòng   một  đàn ông lạ mặt  tới đón và chào hỏi bọn họ.
Chủ nhiệm Lâm của Vạn Phúc  Triệu Bàng Hải và nở nụ : “Đồng chí Triệu Bàng Hải, hôm nay    đến cùng phó xưởng trưởng Quách?”
Triệu Bàng Hải mới đáp: “Hôm nay phó xưởng trưởng Quách  việc bận, đây là phó xưởng trưởng Diệp của chúng .”
Nói xong,   giới thiệu với Diệp Bảo Châu,  đây là chủ nhiệm Lâm của bộ phận bán lẻ thuộc Vạn Phúc, chuyên phụ trách cửa hàng bán lẻ và tiêu thụ.
Chủ nhiệm Lâm chỉ tính chào hỏi một tiếng mà thôi, nhưng    cô gái  là Diệp Bảo Châu, phó xưởng trưởng mới lên chức của Dân Phúc cũng   ngạc nhiên. Anh   Diệp Bảo Châu  chút năng lực, nhà xưởng bọn họ còn tới tận Dân Phúc đòi  nhưng  ngờ cô lớn lên  xinh  và trẻ tuổi như thế, bộ dáng trông cực kỳ vô hại.
Ông   Diệp Bảo Châu, nở nụ  và : “Hóa  là phó xưởng trưởng Diệp, chào cô.”