Tiêu Hoài Trí   ngạc nhiên về câu hỏi đột ngột  của cô, nhưng nếu    hỏi thì ông  cũng thoải mái trả lời: “ cảm thấy cũng sêm sêm , Vạn Phúc  định hơn các cô một chút, cho dù là về mặt chất lượng  là về năng lực sản xuất cho nên  vẫn khá tin  sản phẩm của bọn họ.”
Nếu    đây mối quan hệ giữa Dân Phúc với Vương Hướng Đông  thì Tiêu Hoài Trí tin rằng Vương Hướng Đông cũng  chắc  ký đơn đặt hàng lớn như  của bọn họ, cho nên   thì Dân Phúc cũng thật may mắn, quan hệ khá  với Vương Hướng Đông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu nở nụ : “Nếu ông   như ,   cũng  nhắc đến bánh Chiffon của chúng  bây giờ chắc hẳn vẫn bán  chạy ?”
Tiêu Hoài Trí  nhíu mày, tuy rằng ông  cũng  yên tâm về sản phẩm của Dân Phúc cho lắm, nhưng  thể   mẫu bánh Chiffon đó của xưởng bọn họ thật sự  lợi hại, trực tiếp đẩy lùi  bộ bánh trứng gà phổ biến  khắp  thị trường xuống, nhưng  mắt, Dân Phúc cũng chỉ  thể lấy   một mẫu sản phẩm  thôi, còn   nhiều sản phẩm   cách nào so  với Vạn Phúc.
 
Diệp Bảo Châu nhân lúc ông  còn đang sững sờ mà nhanh chóng lấy một xấp đơn đặt hàng từ trong cặp tài liệu ,  đó rút một phần đặt lên mặt bàn  mặt ông : “Đây là một xấp biên lai bán mì ăn liền  xe lửa mà nhân viên tàu  đưa cho phó xưởng trưởng Quách của chúng  khi ông   Thượng Hải, ông  thể xem thời gian thu tiền bên , tổng cộng ba mươi gói, từ gói đầu tiên bán  đến một gói cuối cùng chẳng qua chỉ mất  hai tiếng.
Nói xong, cô  trải một tờ đơn : “Đây là  lượng tiêu thụ mấy ngày gần đây của chúng , buổi sáng hôm quốc khánh chúng  bán  gần ba trăm gói, còn đây là biên lai tiêu thụ mấy ngày gần đây nhất,  cảm thấy con  bên   chắc hẳn sẽ  khiến ông thất vọng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-613.html.]
Tiêu Hoài Trí vốn    nhưng  cô  như  cuối cùng vẫn cầm lên xem, quả nhiên,  liệu của tờ đầu tiên cho thấy từ lúc bán gói đầu tiên đến một gói cuối cùng chẳng qua chỉ mất hai tiếng đồng hồ, hơn nữa còn là ở  xe lửa nữa. Mà tờ thứ hai chính là một bảng biểu, bên  liệt kê con  tiêu thụ của Dân Phúc bọn họ trong mấy ngày gần đây nhất, mỗi ngày mức tiêu thụ đều  năm trăm gói,   định, chẳng qua  khả năng là vì vấn đề năng suất sản xuất cho nên lượng bán  ngoài vẫn ít.
Diệp Bảo Châu   bảo: “Chẳng qua lời mà chủ nhiệm Tiêu  mới  cũng  sai, Vạn Phúc là gia lớn nghiệp lớn,  nhiều sản phẩm cho dù là chất lượng  là năng lực sản xuất đều khá  định, nhưng mì ăn liền thì  khác, cho đến bây giờ chắc hẳn bọn họ vẫn  sản xuất hàng loạt mì ăn liền , cũng  hề thông qua điều tra thị trường, đợi bọn họ  thành sản xuất hàng loạt,   chừng đến khi  sản phẩm của chúng    đưa đến tay ông  .”
Tiêu Hoài Trí liếc mắt  cô,  bảo: “Ý cô là  cô đang khiêu khích Vạn Phúc đấy ?”
Đôi mắt của Diệp Bảo Châu cong : “Cũng  tính là ,  chỉ   với ông rằng bây giờ Dân Phúc chúng  còn  định hơn cả Vạn Phúc, hơn nữa   định đến mức độ ngay cả Vạn Phúc cũng  khẳng định chúng .”
Đột nhiên Tiêu Hoài Trí   cách   chợt bật : “Vạn Phúc cũng khẳng định các cô ? Chuyện từ khi nào ,   hình như      tới, bọn họ  khẳng định các cô thế nào?”
Diệp Bảo Châu lộ  ý  dạt dào,  với giọng điệu chắc chắn: “Nếu Vạn Phúc  khẳng định chúng   tại   mô phỏng sản phẩm của chúng ? Chính là vì bọn họ  mì ăn liền   thị trường,  thể bán  ngoài  cho nên  khi  thấy chúng  bày bán cũng nôn nóng sốt ruột  nghiên cứu phát triển một mẫu sản phẩm tương tự.”
Tiêu Hoài Trí lập tức nghẹn họng, chuyện  nghĩ  thì hình như cũng đúng đấy chứ? Nếu Vạn Phúc coi thường mẫu sản phẩm  thì tại  bọn họ cũng  sản xuất? Hơn nữa mì ăn liền của Dân Phúc quả thật  bán  một đợt , cũng  cho   liệu, nhưng bây giờ Vạn Phúc chỉ mới đưa  hàng mẫu mà thôi, cũng    liệu gì khác.
Diệp Bảo Châu thấy thế   tiếp: “Chúng   và đang giải quyết vấn đề thiết  ,  cũng   lòng tin sản phẩm của chúng  sẽ  ế ẩm, thậm chí sẽ còn giống như bánh Chiffon, bán  chạy nhất, hơn nữa   thể đảm bảo với ông, nếu sản phẩm ế hàng,  hứa tòa nhà bách hóa các ông  thể trả sản phẩm thừa về.”