Triệu Bàng Hải  thế chợt  hình, tuy rằng  mắt bọn họ  một chút thành tựu thật nhưng đó là con  nhỏ, cho nên bọn họ cũng  sợ bán   thì sẽ  hàng tồn, nhưng   là năm nghìn gói, nếu  bán hết     cũng thật sự   lo lắng.
Diệp Bảo Châu cũng  lo về sức tiêu thụ của mì ăn liền , một là vì cô  mì ăn liền từng  chào đón bao nhiêu, hai là vì sức tiêu thụ  mắt  cho cô sự tự tin.
Cô  Triệu Bàng Hải và nhướng mày: “Anh yên tâm , bán thì chắc chắn  thể bán  , chỉ là vấn đề bao nhiêu mà thôi,  nên  lòng tin  sức tiêu thụ  mắt của chúng , cho dù đến khi   một phần hàng  trả về thì chúng  vẫn còn cửa hàng bán lẻ của , hoặc là chúng   thể xin bán giảm giá cho công nhân trong xưởng.
Triệu Bàng Hải trầm ngâm: “Không bán  thì bán ở  mà chẳng thế.”
Diệp Bảo Châu    đang lo lắng, nếu bán công khai mà  bán   đến khi  cô  thể đến chợ đen, giảm giá sản phẩm xuống hồi  vốn là .
Chẳng qua cách  cô cũng  thể  , dù  thì Triệu Bàng Hải cũng là tai mắt của Điền Kiến Binh, cô  nhướng mày: “Bây giờ  chuyện chỉ mới bắt đầu thôi,  đừng cứ luôn nghĩ đến thất bại như thế, chỉ cần tư tưởng  tuột dốc, nếu thật sự  bất ngờ xảy  thì cách giải quyết cũng nhiều hơn khó khăn nhiều.”
Triệu Bàng Hải  cô  mấy lời  với Tiêu Hoài Trí chỉ là  ký  hợp đồng , thậm chí   thế nào thì vẫn còn  đợi đến khi    .
Ả đàn bà  cũng thật to gan, lỡ như đến khi  tất cả đều  trả hàng về    bọn họ sẽ  gánh hậu quả  .
  mắt bọn họ bán  cũng  tệ thật, cho dù  trả hàng thì chắc hẳn cũng sẽ  nhiều lắm ?
Nghĩ đến đây, Triệu Bàng Hải cũng chậm rãi thở  một , bọn họ còn  những tòa nhà bách hóa khác   cho nên   cũng   gì thêm nữa mà  thẳng xuống lầu, xuống đến tầng hai  vặn  gặp Lâm Viễn Thăng của Vạn Phúc đang  lên cầu thang.
Mới đầu Lâm Viễn Thăng còn tưởng Diệp Bảo Châu sẽ  ngoài  nhanh nhưng  ngờ ông   đợi hơn một tiếng mà  vẫn   ngoài, điều  khiến ông    hoảng hốt, cho nên mới định  xem tình hình thế nào  thuận tiện  lén, nhưng một chủ nhiệm như ông   loại chuyện  cũng quá vô sỉ cho nên ông  vẫn  .
Bây giờ gặp  ở nơi , ông  lập tức nâng mắt quan sát Diệp Bảo Châu, nhưng vẻ mặt của cô   hề d.a.o động,     tâm trạng đang vui  đang buồn nữa, nhưng Triệu Bàng Hải ở bên cạnh thì  mang vẻ mặt nặng nề, trông  vẻ tâm trạng    cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-615.html.]
Lâm Viễn Thăng thở phào nhẹ nhõm một , xem chừng bọn họ chắc  bàn hợp đồng thành công , bằng  lúc  Triệu Bàng Hải   tươi như hoa nở , ông  nhanh chóng  hai  và : “Ế, hai  các cô vẫn còn ở đây ?”
Diệp Bảo Châu cảm thấy  đàn ông   chút khuynh hướng thích  ngược đãi,   cô   ông  đến như thế  mà bây giờ ông  vẫn  qua chào hỏi bọn họ nữa?
Chẳng qua    lòng   chuyện với cô như thế  cô cũng  đáp  một tiếng: “ , bàn chút chuyện nên kéo dài thời gian, cuối cùng cũng bàn xong .”
Chủ nhiệm Lâm nở nụ , giả bộ như   chuyện gì mà hỏi: “Thật , các cô bạn chuyện gì mà  lâu như thế?”
Diệp Bảo Châu  hì hì  ông : “Ông đoán xem?”
Khóe miệng Lâm Viễn Thăng co rút,   mà đoán? Lẽ nào ông  sẽ   ?
“Vậy bàn thế nào ?”
Diệp Bảo Châu mỉm ,  bảo: “Ông đoán xem?”
Lâm Viễn Thăng cáu kỉnh trong lòng, đoán cái  gì mà đoán, nhưng  khi phản ứng  ông   cảm thấy  quá vô tri,  mà   hỏi loại vấn đề ,   bàn chuyện  thành công   cũng     cho  của Vạn Phúc  chứ?
Đang nghĩ thì ông    Diệp Bảo Châu : “Thật ngại quá, chủ nhiệm Lâm, chúng  còn   bàn việc khác,     chuyện  .”
Nói xong, ả đàn bà  trực tiếp vòng qua ông  và  xuống cầu thang.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Viễn Thăng vốn còn  cãi với cô vài câu để báo mối thù   nhưng  ngờ cô  chạy nhanh như thế, ông   ngây  tại chỗ một lúc mới phản ứng .