Không đáp án từ chỗ Diệp Bảo Châu nên nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi cô về việc thăng chức: “ bây giờ cô là phó xưởng trưởng của Dân Phúc ?”
Người trong đại viện cũng chuyện Diệp Bảo Châu thăng chức, lúc đó Tiền Nghĩa vẫn còn nghỉ hưu cho nên Cao Hồng Anh cũng ngoài, nhưng việc qua lâu như thế , lúc nên chắc chắn cũng đều sẽ hết. Mà đây cũng chuyện gì cả, cho nên Diệp Bảo Châu cũng thừa nhận một cách sảng khoái và hào phóng: “ , mấy hôm xưởng trưởng Tiền của chúng mới nghỉ hưu, bây giờ cũng thính là phó xưởng trưởng chính thức .”
Trước đây cảm thấy danh tiếng của Diệp Bảo Châu , cảm thấy Lục Thiệu Huy lấy cô cuộc sống chắc chắn sẽ gà bay chó sủa, nhưng bây giờ qua hơn một năm mà cuộc sống nhỏ của vẫn trôi qua phát đạt, con đường thăng chức tăng lương còn đẻ thêm ba đứa con trai, bây giờ cũng thành lãnh đạo !
Cô mới hai mươi hai tuổi thôi! Thử hỏi bạn cảm thấy cô lợi hại ?
Có thì bảo: “Vậy tiền lương còn nhiều hơn cả Thiệu Huy nhà các cô thế?”
Lục Thiệu Huy thấy bọn họ đến chuyện cũng sảng khoái thừa nhận: “ , bây giờ cô chính là lãnh đạo hai của xưởng chúng , tiền lương cao hơn .”
Lại bật ha ha, sang Lục Thiệu Huy: “Xem lo trong , ở nhà nấu cơm, giặt quần áo với chăm con, ăn bám Diệp Bảo Châu, để cô nuôi miệng ăn trong nhà.”
Hôm nay tới đây đều quan hệ khá với nhà họ Lục cho nên bọn họ chuyện khá tùy ý, nhưng Hạ Thu Mai câu vẫn lo lắng, sợ Cao Hồng Anh và Lục Thiệu Huy sẽ để ý nhưng ngờ Lục Thiệu Huy lập tức bảo: “Thế cũng vấn đề gì , chỉ cần phó xưởng trưởng Diệp lệnh một tiếng, cô kêu đằng đông thì chắc chắn thể đằng tây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-622.html.]
Mọi thế đều hô hố, Diệp Bảo Châu thì lườm một cái cháy mặt. Từ khi thắt ống dẫn tinh và chuyện vợ chồng đầu tiên, đàn ông cứ như con ngựa hoang đứt cương, tối nào cũng nhân lúc con ngủ say là đòi thiết với cô, cô mệt , nhưng cũng , nào giống cô kêu đằng đông thì chắc chắn thể đằng tây ?
Miệng của đàn ông đúng là quỷ lừa !
Rất nhanh, nhà họ Lục ít tới nữa, lúc tới đây còn xách theo các loại túi lớn túi nhỏ, đều là tặng quà gặp mặt cho em bé hết, tất cả đều chất đống ở góc tường nhà họ Lục.
Bấy giờ, một phụ nữ xách một túi đồ qua đây đưa cho Cao Hồng Anh, đè thấp giọng : “Đây là quà Vu Chính Lai nhờ mang tới, là cho tụi nhỏ, kêu các bà nhất định nhận.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao Hồng Anh thế cũng ngạc nhiên vì tiệc trăm ngày bà cũng hề thông báo cho nhà họ Vu , chẳng qua bọn họ cũng giấu vụ tiệc trăm ngày của con , lúc thông báo cho khác chắc chắn sự việc cũng truyền , nhà họ Vu cũng là bình thường, nhưng ngờ bọn họ còn tự gửi quà tới.
Bà vẫn mở liếc mắt , bên trong là ba hộp bữa bột và ba túi đường đỏ, còn một ít táo, bà một tiếng: “Nhà họ Vu bỏ độc đấy chứ?”
Người trừng mắt bà : “Bà cái gì thế, cảm thấy ý của lão Vu là mối quan hệ với nhà các bà trở nên cứng nhắc như cho nên mới tặng quà thôi.”
Cao Hồng Anh thế chợt một tiếng, tặng quà cũng vô dụng thôi, bà sẽ bao giờ tha thứ cho Giang Tú Linh về vụ bà tráo con đó, chỉ hừ một tiếng, : “Cho dù tặng quà thì cũng vẫn nhớ kỹ năm đó Giang Tú Linh gì, thể tha thứ cho bà một cách dễ dàng như thế ?”
Người trong lòng Cao Hồng Anh vẫn còn tức tối nên : “Không bảo bà tha thứ cho bà , chỉ là cảm thấy chuyện cũng liên quan quá lớn đến lão Vu, các bà gặp nên chào hỏi thì vẫn cứ chào hỏi, còn quà các bà nên nhận thì cũng cứ nhận .”