Đợi bọn họ  , ba đứa trẻ cũng dậy,  thấy trạng thái cũng  tồi nên Cao Hồng Anh cũng  nghĩ đến chuyện   của nhà họ Diệp nữa,  nghĩ đến   Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy vẫn  dẫn con  chụp ảnh, vì thế  nhắc: “Bây giờ vẫn còn sớm, hôm nay  vặn  là trăm ngày của tụi nhỏ, chúng  trực tiếp  chụp ảnh ?”
Diệp Bảo Châu vốn nghĩ thời gian quá vội, chỉ sợ chụp ảnh quá vội vàng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng, nhưng  nghĩ đến bây giờ chụp ảnh  đơn giản hơn   nhiều, chỉ  một bộ quần 
áo  ở chỗ đó “tách” một cái là xong chuyện cho nên cũng đồng ý.
 
Hồ Lan Mỹ    bọn họ định  chụp ảnh hiển nhiên cũng   , dù  thì   cũng là  một nhà, bà  cũng   góp vui  gì, Thẩm Văn Tinh  kéo bà , bảo: “Mẹ,   chụp với bọn con cũng   nhưng   thể chụp với con và Thiệu Lan mà, dù  thì cũng hiếm khi mới chụp ảnh một , chụp thêm một tấm cũng  tính bao nhiêu  ạ.”
Hồ Lan Mỹ nghĩ ngợi  vẫn động lòng cho nên một đoàn  nhanh chóng  quần áo và xuất phát. Lúc bọn họ đến tiệm chụp ảnh, trong tiệm chỉ  một  đàn ông trung niên đang  chuyện với ông chủ,  thấy bọn họ tới hai   đều dừng đối thoại .
Ông chủ lập tức hỏi: “Sao tụi nhỏ  trông giống  thế ? Là sinh ba ?”
Cao Hồng Anh gật đầu: “Vâng, là sinh ba, hôm nay  trăm ngày nên chúng  dẫn tụi nhỏ tới đây chụp ảnh.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lúc bọn họ  chuyện,  đàn ông trung niên  chằm chằm  ba đứa trẻ giống y chang  ở trong lòng bọn họ mà đôi mắt sáng ngời hẳn lên, Lưu Xuân Hoa bắt  ánh mắt của ông  cũng  cảnh giác, lập tức chặn  mặt ông , còn  trừng mắt  .
Người đàn ông thu  tầm  với vẻ lúng túng, đang định mở miệng giải thích thì ông chủ  : “Được chứ,  các bà  chụp ảnh  gia đình  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-626.html.]
Lục Thiệu Huy liếc mắt   đàn ông bên cạnh: “Ông  chụp ?”
Người   giấu  ánh mắt, vội  bảo: “  chụp, các  chụp  .”
Ông chủ cũng vội : “Ông  tới đây xem ảnh thôi.”
Lục Thiệu Huy ồ một tiếng, nhanh chóng bảo: “Chúng   chụp một bức ảnh cả gia đình và thêm vài kiểu khác nữa, con cũng định chụp vài bức.”
Ông chủ    câu  là mắt sáng rực như đuốc, bây giờ chụp ảnh là một việc  đắt đỏ. Ảnh chụp  gia đình đông đúc như thế kích cỡ ảnh cũng to,  cũng  hơn một đồng một bức, mà ảnh chụp riêng thì một bức năm hào, thêm cả rửa ảnh một bức cũng  hai hào nữa, cho nên  nhiều  khi tới chụp ảnh đều chụp cùng lắm là một đến hai bức. Cả một gia đình lớn như bọn họ  chụp tất cả thành viên   chụp ảnh riêng,  cũng  gần mười đồng chứ ít gì!
Hôm nay  công chuyện lớn  đây, ông  lập tức  bảo: “Được chứ,  các   chụp thế nào?”
Lục Thiệu Huy liếc mắt  Diệp Bảo Châu, Diệp Bảo Châu   sang Cao Hồng Anh, Cao Hồng Anh thì đáp: “Chụp một bức cả gia đình , đến khi đó  chụp cho hai vợ chồng các con với tụi nhỏ một bức, ba đứa nhỏ chụp chung một bức,  đó  chụp riêng mỗi  một bức. Về phần  với cha con thì thôi, dù  thì hai  bọn  cũng  ảnh chụp .”
Nói xong bà   Hồ Lan Mỹ: “Chị Hồ, Văn Tinh với Thiệu Lan cũng chụp một bức nhé.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy như  cũng , chẳng qua cô nghĩ đến gì đó mà   Hạ Thu Mai,  bảo: “Mẹ, đến lúc đó  cũng  một bức luôn .”
Cả đời  Hạ Thu Mai  từng chụp ảnh riêng  nào,  đây khi bà  và Diệp Phong Thu kết hôn hiển nhiên cũng   ảnh chụp của hai , bây giờ nếu  tới tiệm chụp ảnh   thì chụp ,   nếu như bà   c.h.ế.t thì   chừng  tường vẫn  thể treo ảnh chân dung của bà  nữa.  đương nhiên bà   thể  suy nghĩ   cho Diệp Bảo Châu  , dù  thì thời điểm   chuyện   hình như cũng    cho lắm, vì thế bà  gật đầu: “Được,  cũng  theo kịp mốt chứ, chụp một bức .”
Cứ như ,  khi một đám  thảo luận xong sẽ do Diệp Bảo Châu, Lục Thiệu Huy và Hạ Thu Mai chia   bế mỗi  một đứa  ở đằng , những  còn   phía , nhưng xét thấy  đây con thường xuyên lơ đãng tè dầm cho nên  khi  xuống, Lục Thiệu Huy  lập tức  lên,  lượt kêu bọn họ cho ba đứa trẻ  tè.