Đôi mắt của ông chủ tiệm chụp ảnh  sáng như đèn pha ô tô, lập tức : “Cái   nè,  thấy hình tượng của đám trẻ nhà các bà  như , chụp ảnh xong   ngoài cũng  thể diện bao nhiêu.”
Hạ Thu Mai  bao giờ từng gặp qua chuyện như  cả, nhưng bà   nhanh chóng nghĩ đến gì đó mà hỏi: “Vậy nếu in ảnh lên hộp bao bì, đến khi    xé bao bì , thế   là xé lên cả ảnh ?”
Nói xong, bà   tự bảo: “Thế   , đến khi  ảnh của tụi nhỏ nhà chúng  cũng  thể vứt đầy đường  chứ? Ném  đường còn   giẫm  nữa,    .”
Lục Thiệu Huy cũng  lo lắng vấn đề , nếu như ảnh của con  in lên bao bì, đến khi  nếu sữa bột xảy  vấn đề về chất lượng  còn     sẽ chửi ba bảo bối của   ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên  cũng  đồng chí Mạnh , trực tiếp từ chối: “Cảm ơn ý  của phó xưởng trưởng Mạnh, nhưng sợ là chuyện    , dù chúng  chụp bao nhiêu bức ảnh thì cũng  chịu trách nhiệm đối với sữa bột của nhà xưởng các ông.”
Phó xưởng trưởng Mạnh lập tức : “Cậu yên tâm, nếu chúng  thật sự dùng ảnh  chắc chắn sẽ ký hợp đồng với các , bé nhà các  chỉ cần chụp ảnh thôi là ,  cần  gánh vác trách nhiệm gì hết, hơn nữa sữa bột của chúng  cũng sẽ  xuất hiện vấn đề gì .”
Tuy rằng ông chủ tiệm chụp ảnh   kiếm thêm ít tiền nhưng về phương diện  ông    hiểu cho nên cũng   thêm gì cả.
Đương nhiên Lục Thiệu Huy  sẽ  hợp đồng , nhưng nếu   thật sự xảy  chuyện gì đó   tiêu dùng cũng   chuyện, chắc chắn sẽ chỉ  mặt bảo bối nhà  mà chửi, thậm chí  khả năng sẽ còn giẫm lên ảnh của đám trẻ nhà bọn họ, cho nên  vẫn  đồng ý: “Xin , vẫn  , đây  chỉ đơn giản là vấn đề chụp ảnh.”
Cao Hồng Anh hiển nhiên cũng  ý của phó xưởng trưởng Mạnh : “ , đây   vấn đề chụp ảnh, đám trẻ nhà chúng  vẫn còn nhỏ quá,  thích hợp  mấy chuyện  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-628.html.]
Lục Quốc Đống cũng  đồng ý, nhà bọn họ cũng  thiếu chút tiền , hơn nữa cho dù   gì thì cũng  thể quá mức nổi trội, đến khi     thấy cháu trai ông  xuất hiện  bao bì đựng sữa bột,   chừng sẽ còn chụp cho bọn họ cái mũ ham hư vinh gì đó nữa.
Ngược , Lưu Xuân Hoa   ý kiến gì cả, dù  thì bây giờ ba đứa nhỏ cũng đang uống sữa bột của Đại Khánh, nếu chụp một cái ảnh   thể nhận  tiền, hoặc là  thể dùng sữa bột miễn phí đến năm một tuổi cũng là chuyện  , nhưng nếu mấy  bọn họ đều  đồng ý  hiển nhiên bà  sẽ   gì .
Thấy   đều  đồng ý, Mạnh Lập Tường mới chuyển tầm  về phía Diệp Bảo Châu,  cô là  của ba đứa nhỏ: “Mẹ sắp nhỏ cũng  đồng ý ?”
Diệp Bảo Châu ho nhẹ một tiếng, nếu như đổi  là thế hệ  thì phỏng chừng cô sẽ đồng ý ngay, nhưng thời đại   gì cũng  nhạy cảm cho nên vẫn  từ chối thôi: “ , các bé nhà chúng  vẫn còn nhỏ quá,  thích hợp  mấy việc , xin cảm ơn ý  của ông.”
Mạnh Lập Tường  bộ dáng phấn điêu ngọc mài của ba đứa trẻ  mà trong lòng tiếc nuối vô vàn, chẳng qua cả gia đình   đều  phản đối cả , ông  cũng  tiện  tiếp nữa cho nên chỉ đành rời .
Đợi ông   , Hạ Thu Mai mới  bảo: “Không ngờ hôm nay chúng  còn  thể gặp  chuyện như  đấy? Chụp mỗi cái ảnh mà  cho tiền ?”
Diệp Bảo Châu  nhướng mày, bây giờ chụp quảng cáo vẫn vô cùng ít nhưng cũng đúng thôi: “Phải ạ,  đôi khi mấy thương hiệu lớn  sẽ mời một vài đồng chí ưa , hình tượng  tới chụp ảnh, chẳng qua  ít cho nên chúng  cũng hiếm gặp  thôi ạ.”
Tuy rằng Cao Hồng Anh  từ chối đồng chí họ Mạnh  nhưng  ông  khẳng định cũng khiến tâm trạng của bà   vui vẻ, lúc   ba đứa cháu trai,   thế nào cũng thấy thích hết.
Bà  tươi  rạng rỡ bế An An lên, nhéo một cái lên gương mặt nhỏ của  bé: “Không ngờ ba đứa nhỏ nhà chúng  mới  hơn ba tháng tuổi   kiếm tiền ,    cháu chắc chắn  thể hưởng phúc của các cháu , giỏi lắm!”
Đám trẻ hình như cũng  hào hứng mà kêu “ê a” liên tục giống như  đáp  gì đó, Diệp Bảo Châu nở nụ , cũng thơm nhẹ lên mặt tụi nhỏ một cái.