Cao Hồng Anh  đúng, các con còn nhỏ tuổi mà  bắt đầu  kiếm tiền , tuy rằng khoản tiền  bọn họ  nhận nhưng cũng  thể xóa   sự thật tụi nhỏ  kiếm tiền.
Sau khi chụp ảnh xong  là năm giờ chiều, bọn họ thanh toán tiền với ông chủ xong  đó mới bế con về nhà. Hôm nay  tới ăn tiệc  ít nên quà mừng cũng nhiều. Rất nhiều thứ đều là vật dụng cho con dùng cho nên bọn họ cũng  về đại viện lấy đồ.
Vu Tuệ nghẹn cứng họng, từ  khi  cô   tống  tù cũng khiến cô   ảnh hưởng một chút,  thuyên chuyển cương vị công tác, tiền lương cũng  còn cao như  đây. Người nhà họ Lâm  ý kiến với cô , ngày nào  gì cũng  thể bới lông tìm vết cho , cô    ở nhà họ Lâm cho nên mới thường xuyên chạy về đây.
Ngược  Diệp Bảo Châu  để ý việc   về về, dù  thì ba đứa trẻ cũng  xe đẩy cả,   đường  thể thu hút  ít ánh mắt  nhưng gió lớn quá, lúc bọn họ về đến cổng đại viện   vặn gặp  Vu Tuệ và Vu Chính Lai từ bên ngoài  .
Hai bên đều sững sờ, Vu Tuệ theo bản năng  sang Diệp Bảo Châu, ả đàn bà  mặc áo khoác màu đỏ sậm càng tôn lên gò má trắng nõn của cô một màu hồng phấn. Lúc   gương mặt   tròn trịa  mang theo ý , bộ dáng  hạnh phúc, xem  cuộc sống của cô gần đây trôi qua   tồi.
Vu Tuệ vốn    chuyện của Diệp Bảo Châu nhưng sáng hôm nay  mới  đại viện, cô    thấy  trong đại viện đều đang  về tình hình của Diệp Bảo Châu. Hôm nay là một trăm ngày của con cô, gần đây cô  lên  phó xưởng trưởng,  trong đại viện đều đang tâng bốc cô lên tận trời.
Nghĩ đến mấy chuyện , trong lòng cô  lập tức thấy ghen tức,   ba đứa con  của Diệp Bảo Châu, nghĩ đến  ngay cả động phòng chính thức còn    càng đừng nhắc đến con cái, cô  chỉ hận  thể lập tức trốn khỏi chỗ .
Mà buổi sáng, Cao Hồng Anh  nhận  quà của Vu Chính Lai tặng,   gặp  ông  cũng nặn  một nụ   huých Lục Quốc Đống một cái. Lục Quốc Đống  nhanh  ý thức  gì đó mà  qua, bảo: “Lão Vu, chúng   nhận  quà của ông , bây giờ sữa bột cũng khó mua lắm, ông thật  lòng quá.”
Vu Chính Lai cũng nặng  một nụ : “Có gì ,  vốn   ít phiếu, các ông cảm thấy phù hợp là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-629.html.]
Xét thấy chuyện của Giang Tú Linh khiến trong lòng Cao Hồng Anh  gút mắc nên Lục Quốc Đống cũng  tiện  chuyện quá nhiều với bọn họ: “Vậy , chúng   nhà  nhé.”
Vu Chính Lai gật đầu   nhường đường.
Vu Tuệ  thấy động tác nhỏ   của Cao Hồng Anh, bà     chuyện với  nhà họ Vu cho nên mới để Lục Quốc Đống mở miệng.
Nghĩ đến động tác nhỏ  hề tình nguyện   của bà , trong lòng Vu Tuệ giống như  nhét một đống bông, đợi bọn họ  , cô  lập tức  Vu Chính Lai và : “Con   đừng  tặng quà  mà, cha  xem      thái độ gì , cứ như chúng  ép bọn họ  bằng .”
Mọi  đều sống trong cùng một viện tử, Vu Chính Lai và Lục Quốc Đống  là bạn bè suốt nhiều năm như thế, ông  tặng quà cho đứa trẻ cũng là vì tình vì nghĩa mà thôi. Huống chi, nếu mối quan hệ giữa bọn họ và nhà họ Lục  thì  khác cũng sẽ để  trong mắt, hiển nhiên cũng sẽ bớt cố ý với bọn họ hơn vài phần.
 hình như Vu Tuệ chẳng hiểu mấy điều , ông  hít một   bảo: “Mẹ con  sai chuyện, bọn họ chuyển cơn giận lên  chúng  cũng là chuyện bình thường, cha tặng quà là  khôi phục quan hệ với gia đình họ, như    chúng  ở đại viện cũng  thể dễ thở hơn, con đừng luôn bày  cái vẻ oán trách đấy nữa.”
Trong lòng Vu Tuệ   bất mãn: “Chuyện đó cũng   do con với cha  ,  con cũng   bọn họ tống  tù  còn gì, chúng  cũng  đền tiền cho nhà họ Lục, thế   là đủ lắm , bây giờ còn  cứ như thể hai  chúng    chuyện   , ngày nào cũng  cẩn thận dè dặt còn khiến  khó chịu hơn ở nhà họ Lâm.
Vu Chính Lai  cô  sống ở nhà họ Lâm    cho nên mới thường xuyên về đại viện, bây giờ về đại viện  vì chuyện của Giang Tú Linh và Lâm Tuấn Phong mà luôn    với ánh mắt kỳ quái, tâm trạng   cũng  thể hiểu .
Vân Mộng Hạ Vũ
 chuyện con  tráo đó, bọn họ cũng  thể trách ai cho nên Vu Chính Lai  cô , lạnh giọng bảo: “Nếu  như , con còn luôn về đại viện  gì?”