Cô đang định há mồm đáp thì Vu Chính Lai bảo: “Đại viện chúng bao nhiêu thì đó cũng là nhà đẻ của con, nhà họ Lâm đến thì bọn họ cũng sẽ xét nét cho con thấy, con ở nhà họ Lâm thể nhịn thì tại về đại viện thể nhịn?”
Vu Tuệ thế mà cắn răng: “Cha, hai chuyện cũng giống , cha thể gộp hai cái mà ?”
Vu Chính Lai lạnh giọng bảo: “Sao giống , cha con đang nghĩ gì, chẳng qua con thấy Diệp Bảo Châu, trong lòng bất mãn cho nên mới chuyện như , lúc nào con cũng so sánh với Diệp Bảo Châu bởi thế bộ chuyện liên quan đến con bé con đều cảm thấy khó chịu hết.”
Vu Tuệ trúng tim đen, cô cắn môi: “Con , con chỉ cảm thấy chúng nợ gì nhà họ Lục cả, cần thiết lấy lòng bọn họ.”
Vu Chính Lai trực tiếp sửa cho cô : “Mẹ con là nhà họ Vu, con sai chuyện thì đó chính là nhà họ Vu sai chuyện. Chuyện hai chúng ai thể oán trách nhà họ Lục, nếu nhà họ Lục điều gì đó khó về con thì cũng đành chịu. Còn nếu như con cảm thấy ở đại viện thoải mái cũng cần về đây nữa .”
Vu Tuệ thế mà tức giận ngẩng phắt đầu lên: “Chẳng qua cha chỉ con về đây cho nên mới với con như .”
Vu Chính Lai nhíu mày, cũng chẳng sửa đúng cho cô mà thẳng: “Cha hề như thế, đây là nhà con, con về lúc nào thì về lúc đó, cho dù nếu như con ly hôn, về đây ở thì cha cũng sẽ phản đối, nhà mãi mãi là nhà của con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-630.html.]
Nói xong, ông trực tiếp cất bước đại viện, Vu Tuệ sững sờ tại chỗ, đây cô cũng ly hôn với Lâm Tuấn Phong nhưng Lâm Tuấn Phong chịu, chỉ cần cô nhắc đến ly hôn là sẽ nghĩ cách dày vò cô , chuyện cô vẫn từng cho Vu Chính Lai .
Chẳng qua, câu của ông , nếu cô thật sự ly hôn ông chắc hẳn cũng sẽ ủng hộ ?
chuyện ly hôn quá lớn, một khi cô ly hôn Lâm Tuấn Phong chắc chắn sẽ ầm lên, đến khi bộ trong đại viện đều sẽ , chừng Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Lan cũng sẽ ở trong góc nào đó chế giễu cô , cho nên cô vẫn nghĩ thật kỹ về vấn đề ly hôn .
Diệp Bảo Châu cũng sẽ một ngày trở thành hòn đá vướng chân con đường ly hôn của Vu Tuệ. Lúc bọn họ về nhà thu dọn đồ đạc và trở về khu tập thể gia đình. Về đến nhà, bọn họ kiểm kê quà mà hôm nay nhận , còn một vài khác tặng lì xì nữa.
Mà khi trải qua tiệc trăm ngày của con xong, thời gian nhanh chóng tiến tháng mười một, thời tiết càng ngày càng lạnh, mà từ khi Dân Phúc nhập hai máy thiết về, năng lực sản xuất mỗi ngày đều định. Lúc Diệp Bảo Châu xuống phân xưởng thấy một nhóm công nhân trong phân xưởng còn bận rộn giống như đây nữa, chẳng qua vì nhân công ít ỏi cho nên khâu đóng hàng vẫn chậm hơn một chút.Lâm Tú Giai mới hỏi cô: “Không đó các cô tuyển ? Sao cứ cảm thấy xưởng chúng nhiều nhỉ, còn chẳng đến mấy mống?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đó Dân Phúc khá là dễ, mua bán công việc, lãnh đạo nhét , chỉ cần một tên cũng thể đây . khác, Diệp Bảo Châu bàn bạc với Quách Hữu Bình , cho dù là mua bán công việc là lãnh đạo nhồi thì cũng đều thi tuyển hết, cho nên gần đây tuyển khá nghiêm ngặt, thế mới tuyển chậm hơn một chút.
Cô nhướng mày đáp: “Không vội, cho dù chậm một chút nhưng thời gian xuất hàng chúng cũng vẫn kịp.”
Lâm Tú Giai thì nghĩ nhiều hơn bao nhiêu thì xuất nhiều hàng hơn bất nhiều, nhà xưởng cũng thể kiếm nhiều hơn một chút, chẳng qua lãnh đạo gấp nên cô cũng vội.