Điền Kiến Binh thật sự tức c.h.ế.t mất, mắt bọn họ đang bán khá chạy hàng, bên cũng ủng hộ bọn họ, bây giờ thiết cũng mua cả , hàng cũng xuất , kết quả Vạn Phúc tới cho một chiêu như thế, ông trực tiếp nổi giận : “Người bên hết , như là cố tình hành chúng ?”
Nói xong, miệng ông còn phun một câu chửi tục, đó bảo: “Vạn Phúc chơi kiểu xỏ lá như là chúng đẩy , tòa nhà bách hóa sẽ chỉ mì Hạnh Phúc của bọn họ, đúng là quá nham hiểm.”
Quách Hữu Bình thế mà ho nhẹ một tiếng, bảo: “Vậy chỉ thể chứng minh bên cũng đang đánh , nếu như chúng cũng chỉ thể chấp nhận sự thật mà thôi.”
Chuyện cũng đang trong dự liệu của Diệp Bảo Châu, nếu sự việc xảy chỉ thể nghĩ cách giải quyết: “Chúng cũng hạ giá luôn?”
Quách Hữu Bình đáp: “Thế , Giá cả định sẵn ở , thể đổi giá , chúng cũng thể tự ý quyết định .”
Tâm trạng của Điền Kiến Binh chùng xuống: “Hạ giá là chuyện khả năng, chúng nghĩ cách khác giảm ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, ông Diệp Bảo Châu, nghĩ đến điều khoản trả hàng mà cô tự đồng ý hợp đồng ngày , bảo: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, cô để tâm đến chuyện nhiều hơn, bằng đến khi , kho hàng của chúng cũng sẽ chất đầy hàng bán mất.”
…
Diệp Bảo Châu Điền Kiến Binh sẽ lời như để nhắc nhở cô thời khắc quan trọng mà, chẳng qua lúc quả thật chính cô đồng ý một vài điều khoản thể trả hàng : “Bí thư Điền, ông yên tâm, là phó xưởng trưởng, luôn đặt bộ lợi ích của xưởng lên hàng đầu, sẽ khiến xưởng chịu tổn thất .”
Quách Hữu Bình nhíu mày: “Hàng của bọn họ mới bày bán đầu tiên, chúng vẫn tình hình thế nào cho nên bây giờ hàng tồn cũng vẫn còn sớm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-632.html.]
Điền Kiến Binh : “ chúng cũng để tâm , cho dù thế nào thì giá của bọn họ cũng thấp hơn chúng , đến khi ảnh hưởng chắc chắn là .”
Nói xong, ông bảo: “Nếu bán chạy thiết của chúng đúng là mua uổng phí còn gì. Hai cái máy thiết đó trả tiền đặt cọc , lát nữa gọi điện trao đổi với bên xưởng thiết một chút, xem bây giờ bọn họ sản xuất .”
Diệp Bảo Châu ông bàn lùi nữa, cô trực tiếp đổi chủ đề: “Vậy hai các ông ăn thử sản phẩm mới của xưởng bọn họ ?”
Điền Kiến Binh lập tức : “Vừa cũng đang định ăn đây, hôm nay bọn họ mới đưa hàng mẫu đến tòa nhà bách hóa, cũng là lấy từ chỗ khác về.”
Nói xong, ông phía bàn việc của và lấy ba gói mì ăn liền : “Cô xem hàng của bọn họ , tổng cộng ba vị là sườn heo, thịt gà và hải sản, giống y như đúc với của chúng .”
Diệp Bảo Châu nhận mì ăn liền mà ông đưa qua và xem xét, từ mặt bao bì thể thấy khá tương tự với của xưởng bọn họ, chẳng qua ký hiệu và màu sắc bao bì khác mà thôi. Bóc bao bì , màu sắc mì nén của bọn họ đậm hơn một chút, khả năng là vì nhân công cho nên hoa văn cũng chỉnh tề đến , gói gia vị và gói nước sốt cũng sự khác biệt từ vẻ ngoài, chẳng qua quả thật giống.
Cô Điền Kiến Binh: “Trông bao bì của bọn họ giống của chúng .”
“Còn .” Điền Kiến Binh lẩm bẩm: “Cô xem, một nhà xưởng lớn như bọn họ tại luôn so đo với chúng chứ, bộ phận nghiên cứu phát triển của bọn họ đông như thế thể tự động não tí ?”
Quách Hữu Bình ông càm ràm nên lập tức bảo: “Cho dù thế nào thì bây giờ xưởng bọn họ cũng cho sản phẩm tương tự , chúng vẫn nghĩ cách ứng phó mới .”
Sản phẩm với hình thức tương tự, tuy rằng Dân Phúc xuất hàng sớm hơn Vạn Phúc, cũng chút thương hiệu nhưng bây giờ Vạn Phúc bán rẻ hơn bọn họ, cho nên nếu Dân Phúc đưa cách ứng phó gì thì trong tương lai xa chắc chắn sẽ đấu với Vạn Phúc gia lớn nghiệp lớn.