Mọi cảm thấy cách tồi, mì ăn liền của bọn họ giảm thêm một xu là giảm xuống ngang với giá của Dân Phúc, cũng khả năng Vạn Phúc lập tức xin giảm giá xuống tiếp , mà cho dù xin thì Dân Phúc cũng sẽ giảm theo, dù thì đến cuối cùng còn xem hội ủy viên kế hoạch và đồng chí của sở vật tư ý kiến thế nào nữa.
Quách Hữu Bình: “Không .”
Điền Kiến Binh: “Thế !”
Nghe thấy hai lãnh đạo lớn đều phản đối, cũng gì nữa, Quách Hữu Bình nhanh chóng bổ sung: “Trước đến vấn đề mà chủ yếu là vì quá rắc rối, cần đợi các cấp phê duyệt, khả năng bán xong hết hàng mà chúng vẫn chắc thể xin . Tại lâu như Vạn Phúc mới bán lô hàng đầu tiên, chính là vì nguyên nhân chứ .”
Mọi đều cách khó nhưng đây chắc hẳn cũng là cách trực tiếp và hiệu quả nhất: “Tuy lâu nhưng hiệu quả, hơn nữa Vạn Phúc cũng như , cũng ?”
Nói xong, sang Diệp Bảo Châu: “Cô đúng , phó xưởng trưởng Diệp?”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu cũng cách là cách đơn giản và trực tiếp nhất nhưng mà . Mấy thứ như mì ăn liền cũng là sản phẩm kỹ thuật nên dễ mô phỏng, cũng sức cạnh tranh trung tâm lớn bao nhiêu, bạn thể bán thì khác cũng thể bán, nhưng đấu giá cả như chính là địch tổn thất một nghìn thì cũng tổn thất tám trăm, chắc chắn thể dài lâu .
Hơn nữa giá cả hạ thì dễ còn tăng về khó, nếu phía bên bọn họ hạ giá thì bên phỏng chừng cũng sẽ hạ giá, lẽ nào hai bên đều hạ giá mãi ?
Cho nên cách canh tranh giá cũng , huống chí chấp hành bối cảnh chỉ cần bất cẩn một cái là chạm đến giới hạn của chính phủ ngay.
Diệp Bảo Châu chậm rãi thở một , đáp: “Bây giờ chúng xuất hàng, chắc chắn kịp đổi giá, hơn nữa đổi giá cũng ảnh hưởng đến chúng nhiều hơn. Vạn Phúc nền móng sâu xa, thể tiếp tục đổi giá tiếp, nhưng chúng cũng bản lĩnh cho nên nghĩ cách khác.”
Dứt lời, Quách Hữu Bình gật đầu: “ , chúng đổi giá thì Vạn Phúc cũng thể tiếp tục xin đơn đổi giá, đổi đến cuối cùng khả năng tổn thất của chúng sẽ nhiều hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-635.html.]
Kiến nghị của một đám phủ định, trong lúc nhất thời cũng đưa cách giải quyết nào khác cho nên lời cũng ai phản đối, mà chỉ Diệp Bảo Châu: “Vậy phó xưởng trưởng Diệp cách gì ?”
Nếu đổi là đây, Diệp Bảo Châu thể tùy tiện đưa một cách ứng phó nào đó nhưng bây giờ đang trong thời đại kinh tế kế hoạch, cô gì thì cái đó, khi nghĩ một lúc, cô đáp: “Giá mì ăn liền của chúng đổi, mỗi mua một gói mì thể tặng kèm một phần quà nhỏ của xưởng chúng , mua tích lũy sáu gói thì tặng một phần quà lớn, là phúc lợi tặng nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập xưởng.”
Nói xong, cô Điền Kiến Binh: “Nói là phúc lợi, cũng tính là vi phạm quy tắc bán hàng chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Điền Kiến Binh gật đầu: “Vậy chúng lấy tiền lợi nhuận của xưởng để lô quà tặng , về phần tặng gì cũng thể khiến chúng lỗ vốn .”
Diệp Bảo Châu một tiếng: “Đương nhiên chỉ tặng quà một xu tiền mà thôi, nhất là phía bên Vạn Phúc thứ nhưng chúng bán chạy nó.”
Quách Hữu Bình hỏi: “Vậy là tặng bánh Chiffon ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Vâng, một miếng bánh ngọt nhỏ của chúng chỉ một xu tiền, mua một gói tặng một miếng, mua sáu gói thì tặng sáu miếng, hoặc là mua sáu gói tặng một quả trứng gà.”
Rất nhanh hỏi: “Làm như thế ?”
Tâm thái của nhiều tiêu thụ giống , hàng tặng kèm lấy thì đúng là phí, đồ tặng kèm thiết yếu cho nên Diệp Bảo Châu cảm thấy bọn họ chắc hẳn sẽ từ chối , cô một tiếng: “Trước mắt, cách mà chúng thể nghĩ đến chỉ như , tình huống cách nào khác, thử một phen thì cách ?”
Quách Hữu Bình trầm ngâm một lúc bảo: “Phỏng chừng Vạn Phúc cũng sẽ như thế.”
Mọi nhanh chóng tiếp lời: “ đó, Vạn Phúc học theo chúng lồ lộ luôn như thế cơ mà, chúng gì là bọn họ chắc chắn cũng sẽ học theo, thế còn như gì .”