Diệp Bảo Châu  nhướng mày, nếu Vạn Phúc vẫn luôn học theo  bọn họ cũng thật sự hết cách, chỉ  thể dựa  sản phẩm để  chuyện: “Vậy thì  xem mì ăn liền của ai ngon hơn , cứ thử thế  , ngày mai   đều  xem tình hình thế nào    .”
Nói xong, cô  tiếp tục bảo: “Ngoài , nếu  thì chúng  cũng  thể  ít tờ rơi.”
Cô  dứt lời, phòng họp  lập tức yên tĩnh,   đều   loại tình huống  bọn họ đều  thể tự ý quyết định mà còn  xem ý của Quách Hữu Bình và Điền Kiến Binh nữa.
Tuy rằng việc    mạo hiểm nhưng chỉ cần nội dung của tờ rơi phù hợp, mặt   đường lối cơ bản của Đảng gì đó, mặt  thì   ít quảng cáo về sản phẩm  cũng    , cho nên Điền Kiến Binh  sang Quách Hữu Bình: “Thế cũng  nhỉ, ông cảm thấy thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ Quách Hữu Bình cũng  nghĩ   cách nào  hơn,  khi chần chừ một lúc, ông  bảo: “Vậy , lát nữa phân xưởng một phối hợp một chút, dựa theo  lượng xuất hàng mì ăn liền của chúng  để  một lô hàng tặng kèm.”
Nói xong, ông   ủy viên Lý: “Bộ phận bán lẻ các ông  đổi biển quảng cáo của chúng  một chút, cũng  cả biển tính gộp ,  khi  xong  đưa cả hai đến phía bên tòa nhà bách hóa, tiếp đó tìm thêm ít tờ rơi,  xong  đợi ngày mai sắp xếp cho vài   phát.”
Ủy viên Lý gật đầu,  đó cuộc họp cũng nhanh chóng giải tán.
Bây giờ  nhu cầu thì mới  kế hoạch,  kế hoạch  thì mới  sản xuất, nhu cầu của những công xưởng khác cũng là một trong những phương pháp giải quyết của bọn họ cho nên nhân lúc    rời  hết, Diệp Bảo Châu   Quách Hữu Bình và Điền Kiến Binh, kiến nghị liên hệ với các công xưởng khác , nghĩ cách khiến bọn họ đặt một lô hàng phúc lợi cho công nhân.
Quách Hữu Bình thì : “Vạn Phúc chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến phương diện  cho nên chúng   tranh thủ thời gian liên hệ ngay, giành  một bước bàn  hợp đồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-636.html.]
Điền Kiến Binh ho nhẹ một tiếng,  Diệp Bảo Châu, bảo: “ nhớ lúc  cô quen  nào ở xưởng sắt thép  mà, ngày  bọn họ còn đặt  nhiều bánh ngọt của chúng , hình như  đây các cô là bạn học của  thì ? Lát nữa cũng liên hệ thử với bọn họ .”
Quách Hữu Bình cũng  cô: “Nếu cô  lo liệu  thì  thể đưa phương thức liên hệ cho , để   bàn cho.”
Diệp Bảo Châu  sớm  suy nghĩ  , bằng  cũng sẽ  nhắc tới, cho nên  khi  khỏi phòng họp cô trở về văn phòng lấy sổ danh bạ  mới đến văn phòng lớn gọi một cuộc điện thoại.
Chẳng qua  nhiều bạn học ngày   đều   quản lý cấp cao gì cho nên ngoại trừ bạn học ở xưởng sắt thép và xưởng than ,  mà cô  thể liên hệ  cũng  nhiều, mà sản phẩm    khác với bánh Chiffon, giá thành của mì ăn liền cao hơn một chút cho nên đối phương cũng  trả lời cô một cách sảng khoái giống như  nọ, chỉ  cần  suy nghĩ thêm.
Diệp Bảo Châu cũng  sớm nghĩ đến kết quả   cho nên  khi cúp máy, cô  thuận tay gọi một cuộc cho thầy Phùng ở lớp học ban đêm, thầy Phùng  sớm nghỉ hưu  cho nên mới đầu cô cũng  hy vọng gì nhiều, nhưng  ngờ ông   một  đồng ý ngay trong điện thoại.
Thấy ông  đồng ý nhanh như , Diệp Bảo Châu cũng sững sờ: “Thầy Phùng, thầy  cần cân nhắc   ạ?”
Trước đây khi giảng dạy, thầy Phùng  hài lòng về một học trò như Diệp Bảo Châu,   cô  nhanh chóng  nghiệp, lúc tết nhất còn tới chúc tết, trong một năm  còn gọi điện tới hỏi thăm sức khỏe của ông , trong  nhiều học sinh của ông  cũng chỉ  mỗi một  còn giữ liên lạc với ông  như .
Mà bây giờ ông    cô  lên  phó xưởng trưởng  tích cực  sản xuất như thế, giờ cô tìm đến  nhờ giúp đỡ và cũng   là chuyện lớn gì cả, đương nhiên ông  cũng   hai lời : “Tất nhiên là thầy  cân nhắc qua , chẳng qua dù  thầy cũng  nghỉ hưu cho nên vẫn  trao đổi với bọn họ  ,  khả năng  đợi vài hôm nữa mới  thể cho em câu trả lời chính thức .”
Diệp Bảo Châu  nhận  câu trả lời của ông  lúc  mới tin  lỗ tai : “Vậy thì  quá, bên em đợi thông báo của thầy, em tin thầy chắc chắn  thể thuyết phục  bọn họ.”